Chương 962: Tôi Là Người Phụ Nữ Của Anh Ấy
CHƯƠNG 962: TÔI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH ẤY
"Được, vậy em không giảm béo nữa, giảm béo rất vất vả, em cúp máy nhé." Mục Uyển nói.
"Ừ." Hình Thiên lên tiếng, chờ Mục Uyển cúp máy.
Mục Uyển không nỡ cúp máy, mà chờ anh cúp máy.
Thấy anh vẫn chưa cúp máy, sợ anh lại hỏi gì đó, cô chột dạ, cúp điện thoại.
Cúp máy xong, sự vui vẻ giả tạo cũng dần mờ đi.
Cô đi ra ngoài, Hắc Muội đứng ở cửa, muốn nói lại thôi.
"Em muốn nói gì thì cứ nói đi, không sao đâu, nếu cứ giấu ở trong lòng sẽ khó chịu, sớm muộn vẫn sẽ hỏi." Mục Uyển bình tĩnh nói, đi ra bên ngoài.
"Cô chủ, lừa gạt ngài tổng thống em cảm thấy hơi áy náy, rõ ràng tình hình của cô không tốt." Hắc Muội lo lắng nói.
"Đã còn sống, thì cũng đừng quan tâm sống có tốt hay không, ít nhất vẫn còn sống. Hơn nữa, có tốt hay không là cảm nhận của mỗi người, có một số người ngày ngày ăn thịt cá nhưng vẫn cảm thấy mình sống không tốt, có một số người hiếm lắm mới được ăn một bữa tôm đã cảm thấy rất hạnh phúc, hãy hạ thấp yêu cầu của mình thì sẽ rất dễ cảm thấy thỏa mãn." Mục Uyển nhẹ nhàng nói, hơi mỉm cười.
Cô biết cách thức phương pháp, Hình Thiên đã từng dạy cô.
Nhưng có lúc, không phải không biết đạo lý, chỉ là khi muốn làm lại cần một khoảng thời gian để điều chỉnh trong lòng.
Hắc Muội gật đầu: "Vậy cảm giác áy náy vì đã nói dối ngài tổng thống phải làm sao bây giờ?"
"Nói dối có hai loại, một loại là vì đạt được quyền lợi và lợi ích cho bản thân, một loại là vì để người khác có thể sống tốt hơn, nếu như vì mình mà tổn thương người khác, người nói dối như vậy là người không tốt, sẽ cắn rứt lương tâm, nhưng nếu nói dối là vì muốn người khác sống tốt hơn, lại không ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, loại này thật ra là làm việc tốt, do đó em đang làm chuyện tốt, không cần áy náy." Mục Uyển an ủi.
Hắc Muội khẽ gật đầu, hiểu ra, giống như nghe xong lời của cô, lập tức có thể hiểu ra.
Mục Uyển đi đến chỗ Hạng Vũ Thái, Hạng Vũ Thái đang họp, Mục Uyển cảm thấy bây giờ mà đi vào thì không thích hợp, nên đi ra ngoài, dạo quanh.
"Chà, đây không phải tổng thống phu nhân sao?" Có người chanh chua hỏi.
Mục Uyển quay đầu, thì nhìn thấy mẹ của Hạng Thịnh Duật, vẻ mặt cô không đổi gật đầu.
Mẹ Hạng Thịnh Duật đi đến trước mặt Mục Uyển: "Cô biết người nhà họ Hạng đều không thích cô, bao gồm cả mẹ cô, tại sao cô phải trở về chứ?"
Ánh mắt Mục Uyển lóe lên: "Mợ. Là anh họ bảo cháu trở về, anh ấy nói cháu đã ở bên ngoài phiêu bạt quá lâu rồi, vẫn nên trở về là hơn, dù sao, cháu cũng là người phụ nữ của anh ấy."
"Cái gì? Cái gì mà phụ nữ của nó. Đồ đĩ bẩn thỉu không biết xấu hổ nhà cô, không chỉ quyến rũ dượng mình mà còn muốn quyến rũ cả anh họ sao? Cô sao lại đốn mạt như vậy" Mẹ của Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
"Là cháu quyến rũ anh ấy hay là anh ấy quyến rũ cháu, mợ, tốt nhất mợ hãy hỏi anh ấy thì hơn, dù sao cháu có nói gì thì mợ cũng không tin." Mục Uyển bình tĩnh nói.
"Đồ đĩ xấu xa, con trai tôi sẽ nhanh chóng kết hôn với con gái của bà Lan Ninh, nếu cô còn dám nói bậy, tôi cam đoan sẽ xé nát miệng cô." Mẹ Hạng Thịnh Duật tức giận bỏ đi.
Vẻ mặt Hắc Muội đầy vẻ u sầu, cô chủ bị Hạng Thịnh Duật mang đi mấy lần, nếu như nói là trong sạch thật ra cô cũng không thể nào tin.
Nên khi Mục Uyển nói mình là phụ nữ của Hạng Thịnh Duật, trong lòng cô cảm thấy rất khổ sở, rất khó chịu.
Cô biết cô chủ không tự nguyện, vì không tự nguyện, nên cô chủ không vui.
"Cô chủ, hay là chúng ta tìm ngài tổng thống hỗ trợ được không, ngài ấy nhất định có thể cứu cô thoát khỏi." Hắc Muội đau lòng nói.
Mục Uyển nhìn Hắc Muội, cô biết cô nhóc này quan tâm cô.
"Tôi và em đã giao kèo rồi, tôi không cần người khác cứu tôi ra ngoài, tôi muốn đi, rất dễ dàng, chỉ là chuyện vài phút, quyền quyết định cũng ở trên tay tôi, nhưng tôi không bằng lòng đi, nếu tôi không muốn ở lại đây, thì từ đầu tôi đã không trở về." Mục Uyển khẳng định nói.
Hắc Muội không hiểu: "Cô chủ thật sự thích Hạng Thịnh Duật ư?"
Ánh mắt Mục Uyển lạnh đi: "Tôi chỉ làm chuyện tôi muốn làm, người khác cảm thấy không tốt cũng không quan trọng, tôi biết tốt chỗ nào là được, lát nữa tôi đi gặp cậu, em hãy chờ ở bên ngoài, tôi ở chỗ cậu sẽ không có việc gì, cậu luôn giúp đỡ tôi."
"Vậy cô chủ và ngài ấy gặp có lâu không, nếu như nói chuyện lâu, thì em sẽ về trước nấu cơm, rồi lại tới đón cô chủ."
"Em trở về nấu cơm đi, không cần tới đón tôi, đang ban ngày ban mặt, họ sẽ không làm gì tôi." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
"Vậy được rồi, em trở về nấu cơm cho cô chủ, nấu xong, sẽ đến tìm cô chủ."
"Ừ." Mục Uyển lên tiếng.
Hắc Muội trở về nấu cơm.
Mục Uyển hà hơi vào không khí, nhìn làn khói trắng trong không khí.
Khi còn bé, mỗi khi đến mùa đông, cô đều sẽ nhìn hơi thở ra, lúc kia xem tivi, buồn cười nhất là, rõ ràng phim quay vào mùa hè, mà vẫn có thể nhìn thấy các diễn viên phồng miệng thổi ra sương mù màu trắng.
Bây giờ, cô thật giống như hơi thở trong miệng người khác, bị người ta sắp đặt, lại quá mức mờ mịt, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Ánh mắt dần dần ảm đạm, đen nhánh, sâu thẳm.
Cô nhìn thấy có người từ trụ sở của Hạng Vũ Thái đi ra.
"Như vậy sao được, cô ta là vợ cũ của tổng thống nước A, trái tim không biết ở nơi nào."
"Thanh danh cũng không tốt, tính cách lại quái gở, còn không lễ phép, ngạo mạn không có thuốc chữa, để cô ta làm, tôi kiên quyết phản đối."
"Hơn nữa, lúc đầu cũng là họ Mục, không phải họ Hạng, tôi thấy Vũ Thái hồ đồ rồi, còn không bằng con trai của ông hai Hạng bên kia đâu, tôi thấy Hạng Thịnh Duật làm chủ cái nhà này phù hợp hơn."
"Vũ Thái phương diện khác làm cũng khá tốt, nhưng lại quá mức thiên vị con bé nhà họ Mục này. Chà."
Mục Uyển nhìn những người kia lắc đầu thở dài rời đi, nhướng mày, đi về phía trụ sở của Hạng Vũ Thái.
Hầu hết mọi người đã rời đi, chỉ còn lại chú Tằng đang rót nước cho Hạng Vũ Thái.
Mục Uyển gõ cửa.
"Uyển Uyển, cháu tới đúng lúc lắm, cậu có chuyện nói với cháu." Hạng Vũ Thái vui vẻ nói.
Hạng Vũ Thái muốn nói gì, cô đã biết đại khái.
Người cậu này thật là tốt.
"Tuần tới cháu có thể tới làm ở Bộ tài vụ của nhà họ Hạng chúng ta, tạm thời cậu sắp xếp cho cháu làm trợ lý tài vụ, nếu cháu không biết, thì hãy học hỏi người đi trước, thi đỗ rồi, sang năm, cậu sẽ để cháu trực tiếp nhận chức tài vụ này." Hạng Vũ Thái vừa cười vừa nói.
"Cậu, cháu biết cậu là vì tốt cho cháu, cậu hi vọng cháu có chỗ đứng trong nhà họ Hạng, cậu hi vọng cháu có việc có thể làm, cũng có tiền lương có thể cầm, nhưng như vậy không tốt cho cậu." Mục Uyển thẳng thắn nói.
"Có cái gì không tốt, rất tốt chứ, chẳng lẽ cậu sắp xếp một người đi làm việc cũng không được sao? Khi họ sắp xếp việc cho con cái, cậu có nói gì đâu, không phải cậu chỉ một mắt nhắm một mắt mở ư, huống hồ, cháu chỉ là một trợ lý tài vụ nhỏ bé, chút quyền lợi cậu cũng không có thì cũng không cần làm chủ cái nhà này nữa." Hạng Vũ Thái nhướng mày, hơi tức giận nói.