Chương 879: Môi Hở Răng Lạnh, Anh Quyết Định Buông Tay
CHƯƠNG 879: MÔI HỞ RĂNG LẠNH, ANH QUYẾT ĐỊNH BUÔNG TAY
"Sẽ không có tác dụng phụ chứ?" Lưu San lo sẽ tổn thương đến người khác.
"Không đâu, chỉ là phải chịu khổ mà thôi. Nhưng đối với bọn họ, được anh chọn là điều may mắn. Nếu không họ làm sao trả nổi chi phí đắt đỏ như thế, cuộc sống đã đi tới bước đường cùng rồi. Hy vọng sẽ thử nghiệm thành công, sau khi thành công anh còn cho họ thêm một số tiền lớn đấy." Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San lúc này mới yên tâm .
Ăn sáng xong Thẩm Diên Dũng sai người đưa cô đến bệnh viện, lòng vòng một hồi hơn mười giờ mới tới nơi.
Cô buồn phiền vì dậy quá trễ, nên dậy sớm hơn mới phải.
Toàn bộ tầng 6 đều được quân nhân canh gác.
Trương Tinh Vũ dẫn Lưu San tới phòng 606.
Bạch Nguyệt vẫn nằm trên giường. Bên cạnh đặt một cái nôi, cục cưng nhỏ được quấn chặt đang nằm bên trong.
"Nguyệt à." Lưu San vui mừng gọi cô.
"nàng San, đến rồi à?" Bạch Nguyệt cũng rất vui, chân mày cong cong, sắc mặt rất tốt.
Lưu San đưa quà cho cô: “Hy vọng cục cưng nhỏ mọi sự như ý, sống lâu trăm tuổi."
"Cảm ơn cậu." Bạch Nguyệt để quà lên bàn, sau đó nắm tay Lưu San hỏi: “Anh ấy vẫn ở đấy chứ?"
Lưu San thực sự cảm thấy Bạch Nguyệt rất thông minh, cái gì cũng biết, cái gì cũng không giấu được cô: “Ừm."
"Cậu vui lắm đúng không?" Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
Lưu San biết cuối cùng Bạch Nguyệt đã giúp cô, giữa Hình Thiên và cô, cô ấy đã lựa chọn cô.
Cô rất cảm động cũng rất biết ơn: “Vui lắm, Nguyệt, cảm ơn cậu."
"Chúng ta không ai có thể biết trước chuyện tương lai, nhưng chuyện của hiện tại, tớ có thể làm được. Tớ hy vọng cậu vui vẻ. Gần đây cậu còn cảm thấy chán nản nữa không?" Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
Lưu San cụp mắt: “Tớ cũng không biết nữa. Rõ ràng tớ biết như thế là không tốt, nhưng tớ không khống chế được bản thân. Tớ thường xuyên chuyện bé xé ra to, hay thấy đau buồn, đau buồn đến nhói lòng. Nhưng lý trí bảo tớ rằng không sao cả, không đáng để ghi nhớ. Còn nữa, Nguyệt à, bệnh trầm cảm có khiến người ta mau quên không?"
Bạch Nguyệt lo lắng nhìn Lưu San: “Có. Cậu có khúc mắc gì trong lòng cứ nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp cậu."
Lưu San mím môi không nói lời nào.
"Cậu à, cậu vẫn chưa tin tớ sao?" Bạch Nguyệt sốt ruột.
"Tớ sợ tương lai, tớ không dám tưởng tượng về tương lai."
Bạch Nguyệt biết nguyên nhân khiến cho Lưu San bị bệnh, cô sợ bọn Đường Quốc Trung, sợ Thẩm Diên Dũng sẽ chết, bởi vì lo lắng nên cô lúc nào cũng không yên tâm, cũng hổ thẹn, trách nhiệm nặng nề đè lên vai cô.
Cách tốt nhất để chữa bệnh trầm cảm là rời khỏi nơi khiến bản thân mình cảm thấy áp lực lớn, ví dụ như công việc này khiến người ta không vui, vậy thì từ chức, đổi công việc khác, bệnh sẽ thuyên giảm rất nhiều.
Ví dụ như người bạn đời của mình khiến bản thân sống không bằng chết, vậy thì nên rời xa người đó để có cuộc sống mới.
Nhưng bệnh trầm cảm của Lưu San lại đến từ nỗi sợ đối với tương lai. Có lẽ Cố Lăng Kiệt cũng là một ám ảnh với cô, chỉ có giải quyết xong chuyện của Đường Quốc Trung thì chứng bệnh trầm cảm của Lưu San mới hoàn toàn khỏi hẳn.
"Kiên trì chờ đợi, tớ sẽ giúp cậu, Cố Lăng Kiệt cũng sẽ ủng hộ tớ."
Lưu San hiểu, cô ấy giúp Thẩm Diên Dũng cũng là đang giúp cô.
"Tớ sẽ kiên trì chờ đợi, sẽ không coi thường mạng sống của mình, ngày ngày sẽ nghĩ đến những chuyện vui vẻ, cố gắng tránh nghĩ đến những chuyện không vui. Được rồi, tớ đến để thăm cục cưng đấy." Lưu San dời đề tài, nhìn cục cưng nằm trong nôi nói.
"Tuy rằng đứa bé vẫn chưa đủ lớn, nhưng mà trông rất giống Cố Lăng Kiệt. Ai cũng bảo con trai giống mẹ, con gái giống ba, quả thật cũng có lý." Lưu San quan sát cục cưng thật kỹ.
Bạch Nguyệt mỉm cười dịu dàng.
"Cũng không phải ai cũng thế." Lưu San nhớ tới một chuyện: “Có những đứa bé ban đầu giống ba nhưng nếu sống với mẹ mãi thì sẽ càng ngày càng giống mẹ."
"Thật ra con người là loài động vật giỏi bắt chước. Ví dụ, nếu một người thường xuyên nói câu “Tiên sư nó chứ!” trước mặt cậu thì rồi một ngày cậu cũng sẽ vô ý nói ra câu cửa miệng “Tiên sư nó chứ!” như vậy. Lại ví dụ như các cặp đôi yêu nhau, nếu người lúc cãi nhau hay nói “tùy em”. Thì còn lại rất nhanh thôi sẽ học theo nói “tùy anh”. Khi khí chất của con người giống nhau, thì rất dễ khiến cho người ta cảm thấy hai người đó giống nhau."
"Ý của cậu là nếu hai người sống chung lâu và bắt chước lẫn nhau, sẽ khiến cho người ta thấy hai người này rất giống nhau. Còn về tướng mạo thì sao? có thay đổi không?"
"Thần thái cũng tương tự, vì thế một đôi vợ chồng sống với nhau lâu rồi, cho dù tướng mạo bẩm sinh có không giống nhau nhưng mọi người đều nói bọn họ có tướng phu thê." Bạch Nguyệt giải thích.
"Đại Bối bị đưa đi rồi, không theo ai cả. Chắc sẽ phải sống cuộc sống hoang dã. Cũng không biết sau này trông nó sẽ ra sao?" Lưu San lại bắt đầu lo lắng.
Bạch Nguyệt khẽ cười thành tiếng: “Đại Bối kế thừa ưu điểm của cậu và Thẩm Diên Dũng, cho dù dáng vẻ ra sao đi nữa cũng rất dễ nhìn. Hơn nữa, nó đã tự lập từ nhỏ, từ nhỏ không được cưng chiều, giúp nó hiểu rõ bản thân đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, tương lai nó sẽ xuất sắc hơn Thẩm Diên Dũng."
Lưu San gật đầu, không suy nghĩ chuyện này nữa, cô ấy lại dời đề tài nói: “Tớ ôm cục cưng được không?"
"Đương nhiên là được." Trước đó Lưu San cũng là bác sĩ khoa sản, Bạch Nguyệt rất tin tưởng cô ấy.
Lưu San ôm cô bé lên.
Cục cưng mềm mại, mập mập trắng trắng. Miệng nhỏ hồng hào, đang ngủ say giấc, nhưng miệng hay chép chép, rất đáng yêu.
Trong lòng Lưu San như đang nở hoa: “Nguyệt à, cục cưng tên gì?"
"Lạc An, Cố Lạc An. Biệt danh An An." Bạch Nguyệt nói.
"Vui vẻ bình an, rất tốt, đợi sau này tớ sinh một đứa sẽ đặt tên là An Lạc, Thẩm An Lạc." Lưu San tự nhủ, chọc cho Bạch Nguyệt cười lần nữa.
Cố Lăng Kiệt bên kia lại không bình tĩnh như vậy.
Sau khi Hình Thiên đến thăm Bạch Nguyệt, hai người đến phòng kế bên bàn bạc một chuyện vô cùng quan trọng.
"Anh định làm thế nào?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
Hình Thiên im lặng. Trên mạng lộ ra bức ảnh thân mật của Mục Uyển và Lục Bác Lâm. Hai người không mặc quần áo nằm trên giường. Nói một cách chính xác là Lục Bác Lâm nằm trên sấp trên người Mục Uyển, còn làm gì chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết.
Những tấm hình này vừa đăng lên, trên mạng đã sôi sùng sục.
"Em nghĩ sao?" Hình Thiên hỏi ngược lại Cố Lăng Kiệt.
"Nói về việc công, ông cụ Hạng vừa xuất hiện, mấy tấm hình này đã được tung ra. Chắc hẳn là có người cố ý đăng lên, muốn anh và Mục Uyển ly hôn, ép bức nhà họ Hạng. Mà nhà họ Hạng và anh là quan hệ môi hở răng lạnh. Không có sự ủng hộ của nhà họ Hạng, anh như thiếu đi cánh tay phải, nhưng nếu anh cố gắng nhẫn nhịn thì sẽ để lại hình tượng nhu nhược trong lòng dân chúng, đây cũng không phải là chuyện tốt. Còn nói về việc riêng, thì phải xem ý của anh thế nào?" Cố Lăng Kiệt phân tích.
"Trước đây rất lâu Nguyệt đã nói với anh, đừng vì lợi ích mà lựa chọn người mình không yêu. Như thế cuộc sống sẽ hỏng bét, sẽ bất hạnh vì không có người yêu mình. Nhưng anh đã cố chấp khư khư. Trên thực tế cho dù anh và cô ấy sống chung với nhau nhưng lại như người xa lạ. Nếu cô ấy yêu người đàn ông đó, anh sẽ buông tay để cho cô ấy đi sống cuộc sống mà mình muốn." Hình Thiên suy nghĩ rồi nghiêm túc nói.