Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1032: Giờ Có Thể Nói Rồi Chứ​




CHƯƠNG 1032: GIỜ CÓ THỂ NÓI RỒI CHỨ
Cách này không phải là cô chưa từng nghĩ tới, cô còn chuẩn bị lúc đó sẽ giết chết anh ta, nhưng Hạng Thịnh Duật là người mà càng xảy ra những chuyện như vậy càng cẩn thận hơn.
Hắc Muội bĩu môi, nếu không, phu nhân, chị ăn tỏi nhiều một chút.
Hạng Uyển gật đầu, cách này đúng là rất tốt.
Hắc Muội vội vàng lột tỏi, đưa cho Hạng Uyển.
Hạng Uyển bỏ một miếng vào miệng, bưng thức ăn đi ra ngoài, ngồi đối diện Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật âm trầm nhìn cô, ăn tỏi rồi à? Còn nữa không? Cho tôi thêm một chậu.
Hạng Uyển:...
So về độ xấu xa, cô quả thật vĩnh viễn không sánh bằng Hạng Thịnh Duật.
Anh muốn ăn? Hạng Uyển hỏi lần nữa.
Dĩ nhiên, cá mè một lứa, không phải là em muốn sao? Em không muốn cho tôi, vậy tôi tự đi lấy? Hạng Thịnh Duật định hướng đến cửa phòng bếp.
Hắc Muội rụt cổ lại, bưng một chén tỏi đi ra, để lên bàn, chạy nhanh như một cơn gió, đứng ở trước cửa phòng bếp, tiếp tục nhìn chằm chằm hai người .
Hạng Thịnh Duật nhếch mép một cái, lấy lên một miếng tỏi , bỏ vào trong miệng, nhai hạ, vặn khởi chân mày, nhìn về phía Hạng Uyển, cái này hay ăn?
Hạng Uyển không hề do dự, cười lên, không có ai bắt anh phải ăn, là tự anh muốn ăn.
Hạng Thịnh Duật mở bình rượu, rót cho cô một ly, tự mình uống cạn một ly.
Không biết tại sao, cô cảm thấy, anh ta hình như có chút không vui.
Nhưng Hạng Thịnh Duật không hề để lộ bất cứ vẻ không vui nào trên mặt, nét mặt lười biếng, tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt này?
Hạng Uyển cũng học theo phong thái của anh ta, dùng một câu khẳng định để hỏi, rất ít khi thấy vẻ mặt buồn bực của anh, cảm thấy, rất ít khi nhìn thấy.
Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật có chút lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Hạng Uyển, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc, không hề có vẻ che giấu, cũng không có nhẫn nhịn, chút nữa, người thương tổn sẽ là em.
Ý của anh là, bây giờ anh đang cảm thấy đáng thương, là bởi vì cô?
Vậy cô quả thật là đang thụ sủng nhược kinh.
Rốt cuộc là chuyện gì, anh cứ phải úp úp mở mở như thế, Hạng Uyển hỏi.
Ăn cơm trước đi, cơm nước xong nói sau, dù sao cũng không gấp. Hạng Thịnh Duật nói, nếm thử thịt kho mà Hạng Uyển làm, gật đầu, cũng không tệ lắm.
Nghe nói Phó Hâm Ưu hôm nay chuyển đến chỗ anh ở, anh và cô ấy khi nào thì kết hôn? Hạng Uyển cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Chuyện của Hình Thiên đã lộ ra rồi, bây giờ tôi và cô ấy kết hôn, không thích hợp lắm, sao vậy, em hi vọng tôi và cô ấy có thể kết hôn sớm một chút, hay là kết hôn muộn đây? Hạng Thịnh Duật dò xét hỏi.
Hạng Uyển ngẩng đầu nhìn anh ta, chuyện giữa anh và cô ấy, tôi có thể cản trở sao?
Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng, trong mắt có chút khác thường, em thử ngăn cản thử xem, nói không chừng sẽ có chuyện vui đấy?
Hạng Uyển cúi đầu xuống, không trả lời anh ta, gắp một miếng cá, vừa ăn, vừa nói: Người ám sát tôi, có lẽ không phải là người nhà họ Hoa, nếu như là người của , chắc hẳn anh cảm thấy rất vui vẻ, cũng sẽ không phải là người của nhà họ Hạng, nếu như là người của nhà họ Hạng, tin tức chắc chắn đã bị truyền ra, mấy người chắc chắn cũng sẽ không thể không bận rộn xử lí, anh cũng chẳng thể có thời gian rảnh mà đến đây ăn cơm.
Đoán, tiếp tục đoán đi. Hạng Thịnh Duật uống rượu, ăn ngó sen mà Hạng Uyển làm.
Hạng Uyển nhíu mày, nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, cũng không thể nào là Hình Thiên, nếu như là Hình Thiên, chuyện này cũng đã sớm bị cho ra ánh sáng, đã được lên báo rồi, là người không liên quan sao?
Bây giờ em ăn no rồi? Hạng Thịnh Duật nhìn lướt qua chén của cô.
Hạng Uyển buông đũa xuống. Lúc tôi ở trong phòng bếp, cũng đã ăn một chút.
Múc thêm nửa chén cơm nữa đi, lúc nào ăn xong, tôi sẽ nói với em. Hạng Thịnh Duật yêu cầu.
Hạng Uyển nhíu mày, Hạng Thịnh Duật vô cùng nghiêm khắc với chuyện ăn uống của cô.
Cô vẫn không nói gì, Hắc Muội liền bưng nửa chén cơm nhỏ đặt ở trước mặt Hạng Uyển.
Hạng Thịnh Duật gắp cho Hạng Uyển hai miếng thịt, một ít cà chua trứng và một ít tôm.
Ăn hết đi, anh ta yêu cầu.
Hạng Uyển cũng không từ chối, cúi đầu buồn bực ăn.
Chờ đến khi cô ăn xong, để đũa xuống, nhìn anh ta, lần này có thể nói rồi.
Mặc Uyên, người của Mặc Uyên, mua chuộc một ca sĩ. Hạng Thịnh Duật nói.
Không thể nào! Nếu như là người của anh ta, tại sao anh ta phải bảo vệ tôi, không cần phải làm thế. Hạng Uyển không tin nói.
Bởi vì vốn dĩ không có chuẩn bị nổ súng, chỉ vì muốn cho em thấy những gì anh ta bỏ ra, đây là khổ nhục kế, nhưng anh ta lại không ngờ rằng Hình Thiên thật sự xảy ra chuyện, cây súng lục kia, ngược lại trở thành chứng cớ. Hạng Thịnh Duật nói.
Anh ta không cần phải làm như vậy. Hạng Uyển không dám tin.
Hạng Thịnh Duật lấy điện thoại di động ra, mở mục thu âm.
Giọng nói của Mặc Uyên từ bên trong truyền tới. Anh hãy nhớ, phải đợi lúc tôi ngồi bên cạnh cô ấy, lúc cô ấy nhìn về phía anh thì hãy giơ súng lên, tôi sẽ bảo vệ cô ấy, anh không cần nổ súng, sợ sẽ làm kinh động đến bảo vệ, anh lập tức vứt cây súng và quần áo đi, người tới rất nhiều, sẽ không có ai tìm thấy đâu.
Hạng Uyển buông thõng hai vai.
Nói như vậy, người giơ súng, hướng về phía cô, thật sự là Mặc Uyên.
Anh ta không muốn giết tôi, anh ta cũng không phải hung thủ giết Hình Thiên. Chỉ là... Một trò đùa, Hạng Uyển nói.
Trò đùa! Người của anh ta tiến vào Hoàng cung, em thấy cái tội này lớn đến thế nào chứ? Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
Cây súng kia không thể nào là thật chứ? Hạng Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhếch khóe miệng, là thật, hơn nữa, đạn bắn trùng Hình Thiên cũng là một hình dạng, người của nhà họ Hoa bên kia đang dốc toàn lực tìm ra người này, Bọn họ cho rằng người có cây súng lục này chính là người nổ súng.
Mặc Uyên không thể tìm người để nổ súng. Hạng Uyển xác định nói.
Anh ta không thể nào tìm người nổ súng, nhưng vốn dĩ tới để biểu diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ cần một cái súng đồ chơi là được rồi, người của anh ta, tại sao phải dùng một cái súng thật, hơn nữa, đạn là mx120, đạn của nhà họ Hạng, đây là trùng hợp, hay là bị người khác lợi dụng? Hạng Thịnh Duật hỏi.
Anh ta nói đến một điểm, cũng làm cho Hạng Uyển không lạnh mà run lên, anh nói, Mặc Uyên bị người khác hãm hại, đối phương, có thể là người nhà họ Hoa.
Nhìn đi, họ Hoa nhất định sẽ nắm lấy họ Hạng không buông, rất có thể, còn có thể tìm người để nói rằng do nhà họ Hạng ra lệnh, cũng thật ghê gớm, đến cuối cùng, sẽ đẩy tội cho Mặc Uyên, mồi lửa này, không thiêu được người nhà họ Hoa , có phải người của anh ta hay không , anh ta cũng chết chắc, bởi vì, anh ta vốn dĩ là người gánh tội thay.
Nhưng là, ghi âm của anh không phải là có thể chứng minh anh ta không để cho người của mình nổ súng sao?
Tôi chỉ có một phần thu âm này, hơn nữa, tù đoạn ghi âm này, rõ ràng đoán ra được Mặc Uyên thích em, cho nên mới diễn một đoạn phim nguy hiểm này.
Khi anh ta thấy Hình Thiên tặng hoa cho em, mời em vào trong Hoàng cung , vốn dĩ là diễn, bởi vì ghen tị, nên mới kích động, nổ súng bắn Hình Thiên.
Dù sao, súng đạn cũng không thể đùa.
Hơn nữa, khi nhà họ Hạng và nhà họ Hoa xảy ra mâu thuẫn, theo chiều hướng phát triển, nhất định chỉ có thể lấy Mặc Uyên định tội.
Trừ phi, lúc này có thể tìm được một chứng cớ xác thực, chứng minh còn có những người khác nổ súng. Hạng Thịnh Duật phân tích .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK