Chương 1410: Anh Nên Làm Sao Đây, Yêu Em Hơn
CHƯƠNG 1410: ANH NÊN LÀM SAO ĐÂY, YÊU EM HƠN
“Em có thể mua một chiếc xe điện không, sau đó em có thể tự mình lái xe điện đi học. Ngày nào em cũng được xe hơi đưa đến trường, các bạn học đều nhìn thấy, các bạn ấy sẽ hỏi em. Lúc trước, em nói là do chú thuận đường đưa em đi học, nhưng em cảm thấy cứ lừa bạn cũng không tốt.” Hắc Muội nhỏ giọng nói.
Trong lòng Mục Uyển thấy hơi nặng nề, nhớ đến vấn đề lúc nãy bàn bạc với Hạng Thịnh Duật.
Anh đưa ra đề nghị nên để Hắc Muội vào một gia đình bình thường, như vậy sẽ tốt hơn đối với sự phát triển của cô ấy.
Cô không muốn để Hắc Muội tách ra, cũng cảm thấy để Hắc Muội tách ra thì rất tàn nhẫn.
Bên cạnh cô ấy không có nhiều bạn, cũng có rất ít người đối xử thật lòng với cô ấy.
“Hắc Muội, sống ở chỗ của tôi sẽ khiến em thấy khó xử và bất tiện hả?” Mục Uyển hỏi thẳng thắng.
“Không có ạ, em rất thích ở cùng với phu nhân, chính là lo lắng các bạn học khác sẽ hỏi em gì đó.” Hắc Muội trả lời.
Mục Uyển cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút, hơn nữa bây giờ lại sắp đi làm, Hắc Muội cũng sắp phải đi học, cho nên cô không có nhiều thời gian để nói chuyện với cô ấy.
“Ừm.” Cô đi ra ngoài trước, lên xe của Hạng Thịnh Duật.
Cô phát hiện người lái xe là một khuôn mặt mới: “Sở Nguyên đâu?”
“Chẳng phải là em hơi không thích Sở Nguyên à?” Hạng Thịnh Duật nói thẳng.
Mục Uyển hơi sững sờ: “Thật sự em đã hiểu rồi, cậu ấy đối với em như vậy là vì đau lòng cho anh. Cũng không tính là không thích, người trung thành với anh như vậy, em không thể ghét được, chỉ là có khi nhìn thấy cậu ấy sẽ nhớ đến những ký ức không vui, nhưng đây cũng là do em không điều hòa tốt. Có lúc nghĩ lại thì cậu ấy không còn ở bên cạnh anh nữa, cậu ấy trung thành với anh như vậy, chắc là tâm trạng bây giờ không tốt lắm.”
“Cho nên, ý của em là để cậu ấy xuất hiện hay không muốn cậu ấy xuất hiện.” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lúc Hạng Thịnh Duật nói ra câu này, cũng có ý là anh thật sự muốn Sở Nguyên ở bên cạnh.
Anh vốn là một người rất trọng tình nghĩa, đặc biệt là hai anh em Sở Nguyên và Sở Giản, bọn họ đã ở bên anh nhiều năm như vậy rồi.
Mà gần đây Sở Giản đều ở cùng bạn gái, anh chắc chắn hi vọng có thể trọng dụng Sở Nguyên.
“Lúc đó đang tức giận, nên tính tình cũng không tốn, không hề suy nghĩ bằng lý trí, quyết định xúc động, lời nói ra giống như lưỡi dao sẽ làm tổn thương đến người khác. Cũng không phải là em thật lòng một trăm phần trăm, anh cứ xem mà là nhưng mà em thấy vẫn nên nói rõ với cậu ấy.”
Mục Uyển dừng lại chốc lát, đang do dự không biết nên nói hay không.
Cảm thấy nói ra thì giống như quá ỷ lại.
“Nói rõ cái gì?” Hạng Thịnh Duật cứ hỏi tới.
“Cậu ấy...” Mục Uyển lại dừng lại một lần nữa, cô cúi thấp đầu: “Trước kia lúc ở cùng nhau, chắc là cũng không thấy dễ chịu, cậu ấy vẫn luôn trách em, nhưng mà em không hề cảm thấy cậu ấy oán trách lập trường hay quyền lợi của em. Anh có thể để ở cậu ấy bên cạnh mình, nhưng mà phải nói rõ với cậu ấy, em cũng cần được tôn trọng. Đương nhiên, em cũng biết cậu ấy tôn trọng em hay không là quyền của cậu ấy, chí ít thì bên ngoài cũng không có trở ngại, nếu không khi nhìn thấy cậu ấy thì chắc chắn sẽ thấy khó chịu.”
Có lẽ là Hạng Thịnh Duật cũng biết là tình huống gì.
“Thôi bỏ đi, bỏ đi. Lúc trước chúng ta cãi nhau, cậu ấy còn châm dầu vào lửa, anh chỉ là không để cho cậu ấy xuất hiện trước mặt em. Nhưng mà anh cũng có thể giao việc quan trọng cho cậu ấy, lại không phải bỏ mặc cậu ấy. Thật ra, lúc trước cũng đã bỏ mặc cậu ấy một lần, cậu ấy làm việc thật sự có chút quá đà, hơn nữa lại không phục tùng mệnh lệnh, nhưng lại dẫn đến việc cậu ấy xuất hiện bệnh trầm cảm.” Hạng Thịnh Duật suy nghĩ nói.
“Có muốn để cậu ấy đến gặp Barney không, lúc trước Bạch Nguyệt cũng đã từng giúp Cố Lăng Kiệt, chuyên môn là nhằm vào tâm lý học, thật ra có tâm lý khỏe mạnh cũng rất quan trọng. Barney là người có thiên phú về tâm lý học.” Mục Uyển đề nghị.
“Bây giờ áp lực của người quá lớn, tiếp nhận sự vật quá nhanh, có lúc, thật sự rất khó để đoán được tâm tình. Hôm nay anh không có thời gian rảnh, chờ chuyện gấp trong tay xử lý xong rồi, sau khi chúng ta kết hôn xong, anh sẽ sắp xếp đến chuyện này.” Hạng Thịnh Duật nói, anh nắm tay Mục Uyển: “Nếu như trong lòng em cảm thấy tuổi thân, lúc không thoải mái thì nhất định phải nói với anh.”
Mục Uyển nhìn bộ dạng cực kỳ nghiêm túc của anh.
Lúc trong lòng cảm thấy oan ức không thoải mái, tìm một người tin tưởng để chia sẻ, sẽ cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Nhưng mà, có rất nhiều chuyện là anh khiến cho cô buồn bực, không thoải mái, cô vẫn không muốn nói với anh.
Đa số mọi người đều có cảm xúc.
“Em biết rồi, anh có liên lạc với bên Sở Giản không?” Mục Uyển hỏi, hơi quan tâm bọn họ.
“Ừm, ngày nào Sở Nguyên cũng liên lạc với bọn họ, lại đợi thêm chút thời gian nữa, anh đã sắp xếp xong rồi, sẽ có tin tức tốt. Vốn muốn làm chút quà tặng cho em, ngày nào em cũng hỏi, anh cảm thấy không còn bất ngờ gì nữa.” Hạng Thịnh Duật oán giận nói.
Mục Uyển cảm thấy muốn cười.
Hạng Thịnh Duật nói có tin tức tốt, vậy tám phần mười là có tin tốt.
Lời anh nói thì cô vẫn tin.
“Bây giờ em phải làm tốt, chính là làm tốt trong công việc, cố gắng không gây phiền phức cho anh.” Mục Uyển cảm thán nói.
Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô: “Anh thích em gây phiền phức cho anh, nếu không thì sao thể hiện được anh quan trọng đối với em, nếu như chuyện gì em cũng có thể tự giải quyết, vậy anh lấy cái gì để ở bên em. Lúc em muốn đi thì giống như gió, quá tiêu dao tự tại, anh không có em thì phải làm sao đây?"
Trong lòng Mục Uyển có cảm giác ê ẩm, chua xót.
Cô muốn đi thì giống như một cơn gió, tiêu dao tự tại, không bị tình cảm ràng buộc.
Như vậy thì không có tình yêu nữa, cô vẫn có thể làm chính mình.
Lúc trước cô đã từng đọc một đoạn văn, bên trên nói là tình yêu sống trong oanh oanh liệt liệt, chết trong bình bình thản thản.
Nếu như cuộc sống sau khi kết hôn của bọn họ rất bình thản, trong cảm giác bình thản không có những cơn sóng dữ dội, có phải là tình yêu không tồn tại nữa không.
Đến lúc đó cô phải làm thế nào đây.
"Nè, em đang nghĩ cái gì vậy, cứ ngồi đó phát ngốc." Hạng Thịnh Duật nói.
"Đang nghĩ đến lời mà anh nói, rất dễ nghe, giống như là một bài hát." Mục Uyển nói, trên mặt mang nụ cười, cô chuyển đề tài: "Vậy trưa nay không ăn cơm cùng nhau, anh cũng không cần đưa cơm đến văn phòng cho em đâu, mà anh còn đưa đến nhiều như vậy, em ăn không hết, em muốn đi ăn cơm với đồng nghiệp."
"Ừm." Hạng Thịnh Duật đồng ý một tiếng: "Ai cũng đừng hòng động đến đất của anh, xem trọng người phụ nữ của anh, chẳng phải là muốn chết à. Mấy người đàn ông trước kia, em có còn liên hệ với bọn họ không?"
"Hả? Ai?" Mục Uyển không hiểu ra làm sao.
"Em đừng có giả ngốc với anh, mấy cậu tiểu thịt tươi đó đó, nhìn thấy thì trong mắt em đều phát sáng, em nghĩ là anh không biết hả? Còn cam tâm tình nguyện vì em mà đắc tội với anh, thiếu chút nữa bị anh chơi chết, em quên rồi hả?" Hạng Thịnh Duật cố ý nhắc nhở.
Mục Uyển trợn trắng mắt: "Ai cũng không ngốc, bọn họ đều là người có đầu óc, đều biết quan hệ của em và anh, cũng biết cách làm người của anh, bọn họ còn dám đến trêu chọc ư? Sau khi chúng ta không khai quan hệ, bọn họ cũng không tiếp tục liên lạc với em, không chừng là chặn em luôn rồi."
"Vậy em..." Sắc mặt Hạng Thịnh Duật hơi khác thường, trong mắt cũng có chút không chắc chắn: "Em có liên lạc với Hình Thiên không? Hắn ta là người cố chấp nhất, trước kia hắn ta đã từng đi tìm em, đừng tưởng là anh không biết, anh biết rõ luôn đó."