Chương 571: Dám Bắt Nạt Người Phụ Nữ Của Anh Quả Thực Là Tự Tìm Đường Chết.
CHƯƠNG 571: DÁM BẮT NẠT NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH QUẢ THỰC LÀ TỰ TÌM ĐƯỜNG CHẾT.
Ánh mắt cô ánh lên vẻ âm trầm, cô lôi điện thoại không dùng ra, gửi cho Lưu San một tin nhắn: “Ngài Tổng thống bị rơi xuống hồ, cô nhanh nhanh đến.”
Lưu San vừa mua được vài bộ quần áo, phát hiện tiền trong tài khoản bị cô dùng hết sách rồi, ôi ôi ôi, quần áo đẹp đều rất đắt, có cái áo lông tiêu tốn của cô đến 30000 đồng vàng, quy ra là khoảng chín trăm nghìn.
Số tiền còn dư cô mua một ít thịt gà, thịt gà là mua cho con hổ nhỏ nhà cô ăn.
Cô nghe thấy chuông báo tin nhắn, nhìn qua, là số điện thoại lạ gửi đến.
Số điện thoại của cô chỉ có vài người biết.
Cô hít sâu một ngụm, có lẽ là người của phủ Tổng thống, không thì làm sao biết được Thẩm Diên Dũng rơi xuống hồ.
Nhưng mà, bên cạnh Thẩm Diên Dũng nhiều lính canh như vậy, muốn cứu anh cũng không tới lượt cô cứu, cho dù cô chạy đến thì anh đã sớm được cứu rồi.
Cô mới không vui phát hiện, sau đó sẽ bị cái tên Tể tướng có nhìn thấy, nói không chừng, lại phải tiếp hắn ta.
Cô không để ý đến, dạo trên cửa hàng đồ ăn trưa, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Người mà gửi tin nhắn, rõ ràng biết xung quanh Thẩm Diên Dũng nhiều lính canh như vậy, cho dù có rơi xuống hồ cũng không đến lượt cô cứu, vậy tại sao lại gửi tin nhắn?
Lẽ nào là muốn hãm hại cô.
Lưu San ánh lên sự xảo quyệt, gửi tin nhắn đi: “Được, tôi lập tức tới ngay.”
Gửi xong tin nhắn, cô tiếp tục chơi trò chơi.
Nam Cung Nguyệt nhận được tin Lưu San gửi đến, môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Thẩm Diên Dũng nói Lưu San có nhiện vụ mới nên không ở đây, lúc đó nếu Lưu San đến, giống như là đánh vào mặt Thẩm Diên Dũng, Thẩm Diên Dũng mất mặt, nhất định sẽ chán ghét Lưu San.
Cô đợi, đợi mãi, đợi khoảng mười phút cũng không thấy Lưu San xuất hiện, chỗ bọn họ sắp kết thúc rồi, cô nhăn mày, gửi tin nhắn đi: “Sao cô vẫn chưa đến?”
Lưu San nhìn tin nhắn từ số lạ gửi đến, trả lời: “Tôi đã đến rồi, các người bây giờ đang ở đâu? Sao tôi không thấy ai cả, Thẩm Diên Dũng được cứu lên chưa?”
Nam Cung Nguyệt nhìn bốn bên xung quanh, xác định không nhìn thấy Lưu San: “Chúng tôi ở bên hồ đối diện biệt thự khoảng 200m, cô ở đâu?”
Lưu San nhẹ nhàng đi ra ngoài, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Rõ ràng biểu diễn vẫn đang tiếp tục, Thẩm Diên Dũng cũng đứng cạnh bên hồ, chết tiệt, quả nhiên có người muốn hãm hại mình.
Cô lại rón rén trở về phòng của mình, gửi tin nhắn đến: “Tôi nhìn thấy các người rồi, không phải Thẩm Diên Dũng vẫn khỏe mạnh đứng cạnh hồ sao? Không giống như người mới bị rơi xuống nước.”
Nam Cung Nguyệt lại nhìn xung quanh lần nữa, vẫn là không thấy bóng dáng của Lưu San.
Cô nhìn về hướng biệt thự, cô rõ rồi, Lưu San là từ bên trong nhìn qua cửa sổ nhìn thấy bọn họ, người phụ nữ này cũng không ngốc lắm.
“Là ngài Tổng thống bảo tôi gửi tin nhắn cho cô như vậy.” Cô gửi tin nhắn cho Lưu San.
Lưu San nhìn tin nhắn trên điện thoại, gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy Lưu San gọi đến, đi ra chỗ khác, bắt máy: “Sao thế?”
“Lúc nãy có một số lạ gửi tin nhắn đến bảo anh bị rơi xuống hồ, bảo tôi lập tức đến, tôi không đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy anh không hề bị rơi xuống hồ, người đó nói là anh sai người đó nhắn như vậy cho tôi, anh định giải thích thế nào đây?” Lưu San trực tiếp hỏi.
Thẩm Diên Dũng nhíu nhíu mày: “Không có, anh không bảo người làm như vậy, bây giờ em gọi điện thoại cho người đó đi.”
“Ừ, vậy tôi cúp máy đây.” Lưu San cúp điện thoại xong liền gọi điện cho số điện thoại lạ ấy.
Nam Cung Nguyệt nghe tiếng điện thoại rung, lấy ra, nhìn thấy là Lưu San gọi đến, cô lập tức cúp máy, cô có một sự cảm không tốt, trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
Thẩm Diên Dũng quét mắt qua đống người, đến Nam Cung Nguyệt thì dừng lại, ánh mắt hiện ra tia sắc lạnh.
Điện thoại rung lên, là Lưu San gọi, anh bắt máy.
“Người ta không nghe điện thoại, tôi lại gọi lần nữa, điện thoại không tín hiệu nữa rồi.” Lưu San nói.
“Anh đã biết là ai làm rồi, lát nữa về giáo huấn một chút, em làm rất tốt, có thể chủ động gọi điện cho anh, không thì đã mắc bẫy rồi.” Thẩm Diên Dũng tán thưởng cô.
Được anh khen, trong lòng Lưu San có cảm giác khó nói thành lời, hơi chột dạ.
Cô, thực ra là lười, không muốn chạy ra ngoài, hihi.
Thẩm Diên Dũng tắt điện thoại, nói nhỏ với Thượng tá Trìnhbên cạnh mấy câu.
Thượng tá Trình gật đầu, hiểu rõ, đi về phía sân khấu, nói với người chủ trì mấy câu.
“Tiếp theo, là tiết mục cuối cùng, cần hai cô gái đến phối hợp một chút.” Người dẫn chương trình trên sân khấu nói.
Dưới khán đài một mảng im lặng.
Diễn viên đi xuống mời, một vị diễn viên mời phu nhân Tể tướng, một vị diễn viên mời Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt đơ ra một lúc, nghĩ đây là cơ hội tốt để thể hiện, nhưng biểu diễn cùng với Phu nhân Tể tướng , có phải là có nghĩa là, địa vị của cô và Phu nhân Tể tướng là như nhau?
Đây là tiết mục diễn binh cho người ngoại quốc xem, sẽ không thể có nguy hiểm được.
Cô bước lên sân khấu, diễn viên dắt cô đến bên tấm gỗ bên hồ, nắm chặt lấy tay cô.
Tấm gỗ dần dần được nâng cao lên.
Cô sợ, ôm chặt lấy người diễn viên.
Diễn viên ôm lấy cô xoay tròn.
Chân của cô sắp đứt lìa, diễn viên ngừng lại, cô không có bị ngã xuống, chỉ là có chút mất mặt.
Phu nhân Tể tướng trước mặt cùng với cả diễn viên nhẹ nhàng nhảy múa, ung dung, trang nhã, giống như tiên nữ vậy.
Cô cũng thả lỏng, nhảy múa cùng diễn viên, nhảy rất đẹp rất gợi cảm, ánh mắt vây chặt lấy Thẩm Diên dDũng.
Cô nhìn Thẩm Diên Dũng cũng nhìn cô, trong lòng có chút rối loạn.
Người đàn ông này, quả thực khiến cho người khác hít thở không thông, giống như vị hoàng đế yêu nghệ thuật đang thưởng thức vậy.
Âm nhạc đến đoạn giữa, diễn viên trực tiếp vượt qua vòi phun nước, đem trả Phu nhân Tể tướng về bên cạnh Tể tướng, tiếp tục trở về nhảy múa.
“Quá tuyệt vời. Tuyệt vời.” Phu nhân Tể tướng xoa ngực, kích động nói, nhẹ nhàng cười, tiếp tục xem phần biểu diễn của Nam Cung Nguyệt.
“Rất vinh hạnh khi cô thích, bây giờ ăn cơm, tôi cảm thấy khẩu vị sẽ rất tốt, hy vọng thức ăn vợ tôi làm mọi người sẽ thích, mời đi bên này.” Thầm Diên Dũng nói, làm một tư thế, dẫn mọi người cùng rời đi.
Nam Cung Nguyệt nhìn bọn họ đều rời đi, có chút gấp gáp, hỏi vị diễn viên đằng sau: “Chúng ta khi nào thì kết thúc, tôi, tôi phải chăm sóc phu nhân Tổng thống.”
“Đợi sau khi bọn họ vào biệt thự.” Vị diễn viên nói.
“Ừ.” Nam Cung Nguyệt lời vừa phát ra, sau lưng bị một diễn viên đẩy một cái, trực tiếp từ trên cao ngã xuống hồ.
Bởi vì cô không có sự chuẩn bị, cô uống mấy ngụm nước, bơi đến bên bờ, lạnh run cầm cập, trừng mắt nhìn vị diễn viên trên sân khấu.
Người diễn viên trên sân khấu đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Cô cực kì tức giận, từ trên hồ bò lên, chạy đến trước mặt vị diễn viên, quát: “Cô như vậy là có ý gì?”
“Xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ là nhận lệnh làm việc mà thôi.” Người diễn viên cẩn thận từng tí một nói, không muốn đắc tội với Nam Cung Nguyệt.
“Mệnh lệnh của ai?” Nam Cung Nguyệt tức điên lên.
“Mệnh lệnh của tối.” Thượng tá Trình lãnh đạm nói.
Nam Cung Nguyệt trừng mắt nhìn Thượng tá Trình: “Anh tại sao lại làm như vậy, tôi làm gì đắc tội với anh?”
“Nghe nói cô từ nhỏ lớn lên ở biển, bơi lội rất giỏi, tiết mục đặc sắc này, biểu thị sự tôn trọng của chúng ta dành cho Tể tướng và Phu nhân Tể tướng, tiếp theo, còn có một nhiệm vụ giao cho cô.” Thượng tá Trình nói một cách nghiêm túc, giống như chuyện ban nãy không phải chuyện gì xấu xa, mà là nên như vậy.
“Nhiệm vụ gì?” Nam Cung Nguyệt lạnh đến mức môi chuyển sang màu tím rồi.