Chương 858: Hôm Nay Rất Vui, Cảm Ơn
CHƯƠNG 858: HÔM NAY RẤT VUI, CẢM ƠN
Anh, thực sự sợ rằng cô sẽ tự sát, chỉ đành lấy Bạch Nguyệt ra để níu kéo cô, Lưu San là một người lương thiện, với điều kiện không bao giờ gây chiến với Bạch Nguyệt của anh, anh tin cô sẽ tiếp tục sống.
Chỉ khi cô sống, anh mới có hy vọng.
Lưu San nhìn Thẩm Diên Dũng, vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Gặp Bạch Nguyệt, khi nào?"
"Nhanh thôi, đợi anh sắp xếp xong, bây giờ em có thể gọi điện cho Bạch Nguyệt." Thẩm Diên Dũng nhẹ nhàng nói.
"Tôi, thật sự có thể gọi Bạch Nguyệt sao?" Lưu San có chút không tin, đột nhiên như vậy, sao cô lại may mắn như thế?
Thẩm Diên Dũng gọi điện cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt có tức giận thế nào đi nữa, sau khi bình tĩnh lại, vẫn nghe cuộc điện thoại của Thẩm Diên Dũng.
"Bạch Nguyệt, tôi để Lưu San nói chuyện với cô qua điện thoại. Một thời gian nữa tôi sẽ đưa cô ấy trở về, cho tôi một tháng." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Đầu bên kia, Bạch Nguyệt im lặng, nếu không phải Thẩm Diên Dũng gọi cho cô, thì người của cô đã trong tư thế sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ rồi.
Tuy nhiên, hai bên khai chiến, nhất định sẽ có thương vong.
Những người của cô cũng có bố mẹ, có người nhà. Nếu có thể không khai chiến, cũng là một chuyện tốt: "Đưa Lưu San nghe đi."
Thẩm Diên Dũng đưa điện thoại cho Lưu San.
Lưu San cảm thấy cô như đang mơ. Cô đón lấy điện thoại di động từ tay Thẩm Diên Dũng, đặt lên tai, dè dặt nói: "Alo!"
Bạch Nguyệt nghe thấy giọng nói của Lưu San, mũi cay cay. Khi Lưu San nhảy lầu, cô ấy đã nhấn mạnh rằng cái chết của mình không liên quan đến bất kỳ ai.
Bạch Nguyệt biết Lưu San đang bảo vệ Thẩm Diên Dũng và cũng đang bảo vệ cô.
Lưu San là người chính trực, phóng khoáng và không tính toán. Khi cô còn là bác sĩ, cô thiếu tiền. Lưu San không nói một lời mà đưa cho cô tất cả các khoản tiền gửi tiết kiệm, còn xin thêm bố mẹ đưa cho cô, rồi vì cứu cô, cô ấy trở thành người phụ nữ của Thẩm Diên Dũng.
Lưu San đối với cô rất tốt, cô luôn khắc sâu vào trái tim mình. Nghĩ đến chuyện cánh tay của Lưu San không còn, cô đau lòng đến mức mất ăn mất ngủ, cô cũng không biết mình đã rơi bao nhiêu nước mắt, khiến cho Cố Lăng Kiệt lo lắng thế nào.
"Ừm." Bạch Nguyệt đáp lại, giọng nghẹn ngào.
Lưu San nở nụ cười: "Tiểu Bạch, tớ ổn. Đừng lo lắng cho tớ."
Thẩm Diên Dũng nhìn đi chỗ khác. Cô thật tệ. Nụ cười của cô giống như tiếng gọi của thần chết. Anh không thích điều đó. Tuy nhiên, anh không muốn làm phiền cuộc nói chuyện của Lưu San và Bạch Nguyệt, anh sợ bản thân kích động, không kiểm soát được tính khí của mình, anh liền bước ra ngoài.
Anh là con người khôn ngoan, sắc sảo, mọi việc khác anh đều kiểm soát trong tầm tay, nhưng khi đối mặt với Lưu San, anh lại khó kiềm chế bản thân, vì anh quan tâm cô quá nhiều, quan tâm đến mức không có lý trí.
Điều anh có thể làm bây giờ là yêu cô nhiều hơn với cảm giác tội lỗi.
Trong phòng, Lưu San vẫn đang nói chuyện điện thoại với Bạch Nguyệt, mỉm cười suốt cuộc nói chuyện.
"Anh ấy rất tốt với mình, nói rằng một thời gian nữa sẽ đưa mình đến gặp cậu. Hôm nay mình còn được ăn cua đó. Thời điểm này cua rất ngon. Mình ăn một con rồi mà vẫn còn muốn ăn thêm con nữa."
"Cố Lăng Kiệt có một người anh em nuôi cua. Mỗi năm anh ta gửi rất nhiều cua đến, ăn mãi mà không hết. Những con cua anh ta nuôi cực ngon. Con nào cũng phải to tám lạng đến một cân cơ." Bạch Nguyệt cũng nói về chủ đề thoải mái hơn.
"Ồ, tám lạng đến một cân sao? Con cua đó chắc sắp thành tinh rồi. Hôm nay con mình ăn hình như cũng chỉ hơn bốn lạng mà mình đã cảm thấy rất to rồi. Mình nhất định phải ăn con cua tám lạng. Cua anh ta được nuôi như thế nào vậy?"
"Nghe Cố Lăng Kiệt nói, đồng đội của anh ấy cho nó ăn cá và tôm. Thức ăn đầy đủ, không có kẻ thù, đa số được nuôi tự nhiên. Hay là, cậu cho mình địa chỉ hiện tại của cậu, mình sẽ gửi cua sang cho. Hôm nay gửi, chậm nhất là tối ngày mai cậu nhận được." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Thôi, rắc rối quá. Đường rất xa. Nếu cua bị say, mùi vị sẽ không ngon. Đợi tớ trở về rồi ăn sau. Tớ phải ăn ba con một lúc." Lưu San nói rồi cười vui vẻ.
"Đến đi, Cố Lăng Kiệt và tớ đã xây vùng ngoại ô phía Nam. Chỉ cần cậu trở về, tớ sẽ để lại khu biệt thự Hương Tuyết Duyệt Hải cho cậu, khu đó hướng ra biển, lưng tựa núi, mùa xuân hoa nở rộ. Chúng ta sẽ thường xuyên ăn tối cùng nhau, khi hoàng hôn xuống, tớ sẽ ngồi ngắm cậu chơi đùa với lũ trẻ trên bãi biển, ba chúng đuổi theo. Chúng ta sẽ ăn thịt nướng và hải sản một cách vui vẻ." Bạch Nguyệt vừa nói vừa cười.
Lưu San cảm thấy giọng nói của Bạch Nguyệt rất mê hoặc, trong đầu cô hiện lên hình ảnh ấy, khóe miệng cô hơi cong lên, nhưng không biết tại sao, cô bỗng đờ đẫn, nước mắt lăn dài.
Bức tranh quá đẹp, rất đẹp, cô cảm thấy có quá nhiều nước dồn nén ở trong tim, cô không nhịn nổi được nữa.
Cô lén lau nước mắt, giơ điện thoại ra xa, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hơi thở rồi nói với Bạch Nguyệt: "Thật kỳ lạ, chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau, nhưng mình vẫn cảm thấy rất thân thiết, như thể chúng ta chưa bao giờ rời xa nhau vậy."
"Tình bạn này đã ăn sâu vào tận xương tủy. Tớ mong cậu trở về. Đúng rồi, cậu có nhớ không, tớ từng nuôi một con chó. Tên là Tiểu Bạch." Bạch Nguyệt nói.
"Tớ biết, vì con chó của cậu mà tớ cũng mua một con, đặt tên là Đại Hùng, nhưng khi rời khỏi dinh tổng thống, tớ không mang theo nó, không biết chuyện gì đã xảy ra với nó rồi?" Lưu San buồn bã nói.
"Tiểu Bạch đã sinh rất nhiều con, nếu cậu thích, cho cậu hai con về nuôi."
"Ừm ừm ừm, okay, cậu và Cố Lăng Kiệt có thêm đứa nào nữa chưa?" Lưu San có rất nhiều chuyện muốn nói với Bạch Nguyệt.
"Ừm, lúc trước bận nhiều việc ở vùng ngoại ô phía Nam. Tớ không có thời gian sinh con. Bây giờ tớ đang mang thai, được ba tháng rồi."
"Thật sao, quá tốt rồi, là trai hay gái?" Lưu San vui vẻ hỏi.
"Chưa đi siêu âm, là con trai hay con gái thì tớ cũng sẽ sinh nó ra, nhưng tớ hy vọng đó là con gái. Tớ đã có hai đứa con trai rồi."
"Các con của cậu đều được đón về ở chung rồi chứ?" Lưu San lo lắng hỏi.
"Chưa, Tiểu Diễn đang đi theo cha mẹ nuôi của nó. Trước đây, vì bận việc ở vùng ngoại ô phía Nam, tớ có đón nó về, nhưng lại không có nhiều thời gian chăm sóc, ngược lại làm cho Tiểu Diễn không được vui, với lại bây giờ tớ có thai rồi, lại thêm việc nọ việc kia, sợ không chăm sóc tốt được cho Tiểu Diễn. Tớ định để một thời gian nữa, đón cả ba mẹ nuôi của Tiểu Diễn về sống chung." Bạch Nguyệt nói với vẻ lo lắng.
"Cậu làm vậy là đúng, mọi thứ sẽ dần ổn thôi, sau này..." Lưu San dừng lại.
Cô vẫn còn nhiều điều không chắc chắn, vì vậy cô không thể hỏi.
"Tiểu Bạch, tớ đói rồi. Tớ cúp máy trước nhé." Lưu San nhẹ nhàng nói.
"Ừm, số điện thoại di động của cậu là gì, sau này tớ sẽ gọi thẳng cho cậu, chúng ta sẽ liên lạc thường xuyên."
Lưu San vốn muốn nói điều này, nhưng cô không có điện thoại di động, vì vậy không có số, nhưng cô không muốn nói với Bạch Nguyệt rằng cô thậm chí còn chẳng có lấy một chiếc điện thoại, vì sợ Bạch Nguyệt buồn: "Tớ sẽ gọi cho cậu sau, cúp máy nha."
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, rồi dựa lưng vào ghế sofa.
Cô cũng rất nhớ con của mình, nhưng cô không thể gặp nó, nhìn nó… sau này sẽ không nỡ, sẽ đau xé ruột xé gan mất...