Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131: Tại Sao Cô Lại Ở Đây​




CHƯƠNG 131: TẠI SAO CÔ LẠI Ở ĐÂY
“Anh là bác sĩ, ngành tâm lí, cũng có một chút thành tựu nhất định trong sự nghiệp, chạy theo cuộc sống, hưởng thụ cuộc sống.
Anh đến thành phố Kim Dương công tác, hẹn gặp người bạn đã nói chuyện mấy ngày trên mạng ở thành phố Kim Dương, rồi phát sinh quan hệ.
Hôm nay là cô ta đến tiễn anh, chỉ là, anh đối với cô ta, không phải là rất hài lòng, bởi vì không hài lòng, anh quyết định về sớm.” Bạch Nguyệt phân tích nói.
Trong mắt người đàn ông có chút vui mừng, “Làm sao mà cô có thể phân tích ra được thế? Phân tích rất đúng.”
“Thứ nhất, ngón áp út của anh có vết đeo nhẫn, ly hôn không lâu, nếu như có con, nói chung sẽ có chút khó chịu và bực bội. Anh không như vậy.
Thứ hai, trên tay anh đeo đồng hồ Patek Philippe, loại đồng hồ này giá trị không thấp, vì thế, về sự nghiệp anh rất thành công.
Thứ ba, trên người anh thoang thoảng mùi thuốc, không phải rất nồng, cách anh nói năng lại không giống bác sĩ bình thường, thêm nữa, những phân tích của anh về tôi, có lẽ là về mặt tâm lí,
Thứ tư, trên người anh có mùi son phấn của phụ nữ, loại mùi này, từ trên mặt anh, quần áo, trên tay đều có. Đây không phải là quan hệ nam nữ bình thường.
Thứ năm, hành lí của anh không nhiều, chỉ có túi giấy tờ này là của anh đi, chỉ có túi giấy tờ này mới phù hợp với phong cách của anh, vì thế, anh, là đi công tác.
Thứ sáu, với thân phận của anh, không đi máy bay, không ngồi ghế giường nằm, trong lúc này lại ngồi ghế cứng tàu hỏa, có lẽ là về trước kế hoạch.
Thứ bảy, giữa trán anh, không có phiền não của công việc, không có phiền lòng của cuộc sống, anh lại niềm nở bắt chuyện với tôi, đồng tử giãn ra, đó là tâm lí háo sắc, từ tâm lí của anh phán đoán ra cách làm người của anh, hơn nữa, tâm thái của anh.” Bạch Nguyệt phân tích xong.
Người đàn ông không hề tức giận, ngược lại rất ngạc nhiên, quan sát Bạch Nguyệt.
“Ngành tâm lí này, những người có tiếng hoặc có năng lực tôi đều biết, học sinh những năm gần đây tôi cũng biết mặt, nhưng tôi từ trước đến nay chưa từng thấy cô hay nhận ra cô, người xinh đẹp như cô đây sẽ luôn để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc.” Người đàn ông tò mò.
Bạch Nguyệt rũ hạ bờ mi.
Tâm lí, thời đại học cô từng dự thính suốt 1 năm, vốn nghĩ là bản thân học như vậy đã đủ rồi, nhưng thực tế chứng minh, chỉ học lí thuyết là không đủ.
Đánh mất đứa con, cô đi khám bác sĩ tâm lí, bản thân cũng chuyên tâm nghiên cứu sách vở về phương diện tâm lí, tự thôi miên và làm tê liệt bản thân.
Cô cho rằng mình là người lí trí, mạnh mẽ, có thể nhìn thấu mọi việc.
Thực tế chứng minh, tự mãn là vì vô tri, bởi không biết những thứ khác, nên cảm thấy bản thân đã thỏa mãn rồi.
Bác sĩ, không thể tự chữa cho bản thân.
Câu này rất đúng.
“Sao vậy? Có gì cần tôi giúp có thể đến tìm tôi, ngoài ra, tôi rất hoan nghênh những người tài giỏi như cô đến viện của tôi làm việc, tôi sẽ trả lương cao cho cô.” Người đàn ông đưa ra tấm danh thiếp mạ vàng.
Bạch Nguyệt nhận lấy, nhìn qua.
Chuyên gia tâm lý quốc tế Mộc Hiểu Sinh, phó viện trưởng Viện nghiên cứu tâm lí, chuyên gia phán đoán kiêm giáo sư phụ đạo tâm lí quân khu.
Hai chữ quân khu, giống như một quả cân đập mạnh lên trái tim của cô.
Cô cất danh thiếp của anh ta vào trong túi của mình.
“Tôi đưa danh thiếp cho cô rồi, cô không đưa cho tôi của cô sao?” Mộc Hiểu Sinh dịu dàng hỏi.
“Ngại quá, tôi không có danh thiếp, nếu như cần tôi sẽ liên lạc với anh, hi vọng, vĩnh viễn không có cái ngày mà tôi cần tới.” Bạch Nguyệt cười mỉm, trong mắt hiện lên chút bi thương, trong nháy mắt rồi biến mất.
Mộc Hiểu Sinh nhìn ra được, Bạch Nguyệt rất đề phòng, đứng lên, “Nếu như đã quen biết, ngồi đi, ngồi xuống đây, tôi nói với cô một cách có thể nhanh chóng quên đi quá khứ.”
“Cách gì?” Bạch Nguyệt tò mò, liền ngồi xuống.
“Có một cách gọi là thôi miên, chia thành 3 loại tự mình thôi miên, thôi miên cưỡng chế và thôi miên bệnh lí, cô có thể thông qua thôi miên cưỡng chế và tự mình thôi miên để quên đi những chuyện không vui, hiện nay các chuyên gia bên Mỹ đã nghiên cứu ra một loại kĩ thuật tiên tiến hơn, trước mắt đang trong gia đoạn thực nghiệm, vừa vặn lại cần phối hợp với trị liệu thôi miên.”
“Kĩ thuật gì?”
Có một số thứ về mặt học thuật, chỉ có chuyên gia mới có thể giải thích được.
“Trước đây trên mạng cũng có bài báo, chủ yếu dùng cho trị liệu bệnh nhân tâm thần.
Phần lớn bệnh nhân tâm thần là chịu tổn thương nghiêm trọng trong cuộc sống, đời sống tình cảm, vì thế, bị đả kích khiến tâm trí mơ hồ.
Thực ra, đây là một cách tự bảo về mình của con người, trốn tránh khỏi những đau khổ khiến bản thân sống không bằng chết.
Chuyên gia cho rằng, chỉ cần loại bỏ đi phần đau khổ mà họ đã trải qua là đủ để người ta hồi phục lại dần dần.” Mộc Hiểu Sinh giải thích.
“Kí ức của con người, làm sao mà loại bỏ được?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Nguyên lí là đại não của con người như một máy chủ, chỉ cần tìm thấy phần kí ức đau buồn được cất giấu trong máy chủ, rồi tiến hành xóa đi là được rồi.”
“Làm sao để tìm thấy phần kí ức đau buồn này?” Bạch Nguyệt truy hỏi.
Mộc Hiểu Sinh không ngờ Bạch Nguyệt là một người trấn tĩnh như thế, bất giác cười thành tiếng, “Trong cuộc sống, cô là một người khiến người khác cảm thấy rất áp lực đó, không nên quá lí trí, khó có thể hồ đồ.”
Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Mộc Hiểu Sinh nữa.
Mộc Hiểu Sinh nhìn góc mặt tuyệt mĩ của Bạch Nguyệt , “Có một số thứ về mặt kĩ thuật, sẽ không truyền ra bên ngoài, hạng mục này vẫn chưa hoàn thiện, hiên tại vẫn trong giai đoạn thí nghiệm, nếu cô có hứng thú, tiện đây tôi đang phối hợp với họ làm khơi thông tâm lí, có cơ hội sẽ đưa cô đi xem một chút.”
Bạch Nguyệt dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Mộc Hiểu Sinh:“……”
Anh ta đã đứng đủ 3 tiếng đồng hồ, làm ấm họng rồi, kiên trì đứng tiếp.
Bạch Nguyệt nhìn anh ta, đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Trên mặt Mộc Hiểu Sinh có chút lúng túng lạ kì, ngồi lên trên ghế.
Bạch Nguyệt vào nhà vệ sinh xong, không quay trở lại mà đứng ở cửa, nhìn phong cảnh trôi qua trong chớp mắt ngoài cửa sổ.
Mấy hôm trước cô đọc một bài bài báo.
Một người phụ nữ 60 tuổi đã kết hôn bị lừa mất hơn 20 tỷ.
Đại khái là đối phương nói vì ông ta muốn li hôn, nhưng vốn công ti bị đóng băng, phải tố tụng với vợ.
Người phụ nữ kia liền cho kẻ tình nhân chưa từng gặp mặt đó vay tiền đi kiện cáo,
Cuối cùng, mất cả tiền lẫn người.
Sai rồi, đã sai thật rồi.
Nếu như không phải người phụ nữ trung niên kia bỏ qua những đạo đức cơ bản, xem nhẹ nỗi đau khổ của người vợ đối phương, ích kỉ chỉ biết đến lợi ích của mình thì sẽ không nhận phải quả đắng.
Con người, nhất định phải tự mình biết mình.
Dựa vào cái gì mà đối phương phải yêu mình.
Nếu như bạn không đáng để người ta yêu, vậy thì nhất định là kẻ lừa bịp chuyên nói lời đường mật.
Đối với cô, Cố Lăng Kiệt chính là nỗi mê hoặc lớn nhất.
Trong mắt cô chỉ có anh ta, mà quên đi thân phận, địa vị, khoảng cách, khả năng và cả lí trí.
Một khi rơi vào, cũng giống là phản bội lại hôn nhân, đạp lên điểm mấu chốt của bản thân.
Vì thế, mới có kết quả như ngày hôm nay.
Không có ai gánh vác giúp cô, cô chỉ có thể tự mình gánh lấy.
“Sao cô lại ở đây?” Tiếng Cố Lăng Kiệt vọng tới.
Bạch Nguyệt quay đầu lại, thấy ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, vẻ mặt lạnh thấu xương pha chút hoài nghi, dò xét và đề phòng của anh.
Bạch Nguyệt khẽ nhếch khóe miệng, dường như đã trôi qua nghìn năm, bình đạm nói: “Tôi về nhà.”
“Có chỗ không?” Cố Lăng Kiệt hỏi
“Có.” Bạch Nguyệt gật đầu, bước qua Cố Lăng Kiệt, bước về phía tòa hành khách.
Cố lăng Kiệt sâu sa nhìn theo bóng dáng của cô, ánh mắt có chút gợn sóng.
Anh bước về phía trước, bắt lấy tay cô.
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK