Chương 1229: Phong Cách Bị Lệch Rồi
CHƯƠNG 1229: PHONG CÁCH BỊ LỆCH RỒI
“Điểm yếu của hoàng hậu đang trong tay em.” Mục Uyển chuyển lại về đề tài chính.
“Điểm yếu của bà ta?” Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Anh còn không biết điểm yếu của bà ta là gì nữa?”
“Trùng hợp thôi, An Kỳ phát hiện ra việc ngoại tình của hoàng hậu nên đã nhân tiện quay video lại, em cảm thấy có thể dùng được nên em vẫn còn giữ lại.” Mục Uyển nói, nếu cô đã quyết định cùng anh trên chiếc thuyền thì cô thấy mình cũng không cần thiết phải giấu diếm anh.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Chuyện này em giỏi lắm, nhưng mà sao em không nói cho anh biết trước, nếu anh biết trước thì có thể sắp xếp hay hơn lần này.”
Sớm?
Trước đó cô không có ý định nói cho anh biết, nếu như không phải vì những gì vừa xuất hiện trên mạng thì cô cũng không quyết định chung chiến tuyến với anh nhanh như vậy.
“Nói sớm thì không có bất ngờ rồi.” Mục Uyển tùy tiện tìm lý do cho qua chuyện.
Hạng Thịnh Duật cũng không hỏi tiếp nữa, tâm trạng anh tốt hơn, anh nâng cô lên rồi đặt cô ngồi ngay trên người mình.
Ánh mắt anh cười có chút nham hiểm, cũng không lên tiếng nói gì, giống như anh muốn nhìn thấu cả vào người cô.
Mục Uyển nhếch mi liếc nhìn anh kênh kiệu: “Anh bị khùng hay là đến kỳ sinh lý nên hâm hâm vậy?”
Hạng Thịnh Duật cốc vào trán Mục Uyển: “Người khác mà nói anh như vậy thì sớm đã bị anh quăng xuống biển cho cá mập ăn rồi.”
“Hay là anh muốn em lấy gương cho anh xem, chắc chắn anh sẽ không nghi ngờ lời em nói.” Mục Uyển nói và đồng thời như muốn đứng dậy đi lấy gương.
Nhưng ở đây chỉ có máy tính, không có gương, đến cả livestream cũng tắt rồi.
Mặc kệ Mục Uyển nói, tâm trạng của Hạng Thịnh Duật vẫn rất vui vẻ: “Anh vốn dĩ định công khai muộn hơn, anh cũng đã chuẩn bị sau khi công khai sẽ chịu những công kích gì, dự kiến là sẽ giống hôm nay vậy, nhưng cách giải quyết chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn hôm nay, dù gì thì cũng không phải bất đắc dĩ mới công khai, cũng không phải suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, và lo ngại đến chính sách thất bại của phu nhân Lan Ninh.”
“Chắc bà ta sẽ bị tức chết đây, lần đầu tiên bà ta bị chiếu tướng nặng như vậy, bà ta là người coi trọng danh dự, anh lại khiến bà ta thân bại danh liệt, danh dự cũng không còn giữ được nữa, các mối quan hệ cũng mất hết.” Mục Uyển nói.
“Cái gì mà anh khiến cho bà ta thân bại danh liệt, là em chứ không phải anh. Anh chẳng qua chỉ là châm ngòi thổi lửa thôi, công bố sự thật ra rồi sau đó để người làm loạn nội bộ chút nữa.” Hạng Thịnh Duật nói xong, đồng thời nhéo nhẹ vào eo của Mục Uyển.
“Thưa anh Hạng, anh đem chuyện của mình nói thành là châm ngòi thổi lửa, anh đúng là dùng dao mổ trâu giết gà nhỉ.” Mục Uyển không khách sáo châm chọc anh.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười: “Ai bảo bà ta chọc chúng ta trước, anh vốn dĩ không muốn chống đối bà ta, đã nói để danh hiệu phu nhân cho em, thì chắc chắn sẽ là của em, đột nhiên giữa chừng nhảy ra cô con gái ngu xuẩn của bà ta muốn cướp danh hiệu phu nhân đó, Bà ta phải xem lại cô con gái ngu xuẩn của bà ta có cái phúc đó không đã, giữ chức phó bộ trưởng của bộ ngoại giao thôi mà đã làm càn, muốn làm phu nhân hả? Chắc kiếp sau cũng chưa được.”
Mục Uyển: “…”
“Nếu bà ta không chọc giận em thì có thể anh vẫn để cho cô ta làm phu nhân, chia tay với Phó Hâm Ưu nên đền bù cho cô ta, nhưng giờ thì hay rồi, nhờ phúc của em mà đến cả đền bù anh cũng không cần phải làm rồi, quăng thêm vài quả bom cho cô ta để cho cô ta từ từ cảm nhận.” Hạng Thịnh Duật tiếp tục nói.
Mục Uyển không muốn cười, cô vốn nghĩ rằng những chuyện này rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao những lời này được nói ra từ miệng Hạng Thịnh Duật lại khiến cho cô cảm thấy buồn cười.
Cô nhớ rõ mấy tháng trước, phong cách của anh còn thuộc dạng yêu nghiệt khó chịu, gương mặt lúc nào cũng như cười như không, ra tay luôn nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, là đại diện cho sự khủng bố và quyền lực, khiến cho người khác chỉ dám đứng từ xa nhìn chứ không dám đến gần.
Vậy mà sao mới qua huấn luyện mấy ngày thôi mà anh lại thay đổi nhanh như vậy, toàn thân khác hẳn, khác xa so với người đàn ông hiểm độc trước đây.
“Anh, anh xuyên không sao?” Mục Uyển bất chợt hỏi.
“Yên tâm, cho dù anh xuyên không thì anh cũng dẫn theo em, nói xem em muốn xuyên không đi đâu? Em muốn làm ai hả?” Hạng Thịnh Duật nheo mắt hỏi, ôm cô vào lòng.
Cô muốn xuyên không đi đâu sẽ nói cho anh biết sao? Muốn trở thành ai càng không nói cho anh biết.
Nhưng mà cô vẫn muốn trêu chọc anh: “Em muốn trở thành Võ Tắc Thiên.”
“Ha ha ha, em làm Võ Tắc Thiên thì chắc anh là cha của Võ Tắc Thiên quá, không, mà là cha chồng Võ Tắc Thiên.” Hạng Thịnh Duật nói xong dừng lại chút: “Võ Tắc Thiên ngay từ đầu là tài nhân của ông ta thì phải?”
“Đúng.” Mục Uyển đáp.
“Võ tài nhân, để nàng không làm hại đến con trai ta, nàng hãy làm hoàng hậu của trẫm đi.” Hạng Thịnh Duật ra vẻ nghiêm túc nói.
Mục Uyển mím môi ngẩng mặt lên, mắt cô ánh lên niềm vui.
Nhưng nụ cười này của cô là xuất phát từ tận đáy lòng.
Cô lắc người nói: “Không giỡn nữa, em chưa ăn cơm tối, giờ đang đói, anh ăn chưa?”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Chẳng phải anh đã dặn người chuẩn bị cơm tối cho em rồi sao?”
“Lã Bá Vĩ nói anh tâm trạng nặng nề rời khỏi, em còn có chút lo lắng nên muốn tìm anh trước, chứ không thì làm gì còn tâm trạng ăn cơm.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật càng cảm thấy vui hơn, anh nhoẻn miệng cười: “Em bây giờ thật sự thích anh rồi sao?”
“Em nói gì anh tin sao?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Em nói những điều dễ nghe, không cần biết là thật hay là giả, anh cũng sẽ rất vui.” Hạng Thịnh Duật lên tiếng nói, không cần biết những lời cô nói là thật hay giả, nhưng chỉ cần nghe những lời dễ nghe cô nói thì anh cảm thấy trong lòng rất thoải mái.
“Đi thôi, em đói lắm rồi.” Mục Uyển đứng dậy và nói.
Cô còn chưa kịp đứng vững thì đã bị Hạng Thịnh Duật nhấc bổng người cô lên và nói như điên cuồng: “Em đói đến đi không nổi luôn rồi sao?”
Mục Uyển: “…”
“Trước đây em còn nghĩ rằng anh là người có chỉ số thông minh rất thấp.” Mục Uyển bình thản nói.
“Cái gì chỉ số thông minh, không quan trọng, lúc anh cần thì nó sẽ xuất hiện và không cần thiết thì da mặt này cũng không cần mỏng quá làm gì.” Hạng Thịnh Duật không quan tâm lên tiếng nói lại.
Mục Uyển mím môi cố nhịn cười.
Trước đây cô thật sự không phát hiện ra tính cách này của anh.
Cô chỉ nhìn thấy mặt cuồng bạo, đáng ghét, man rợ của anh.
Nói không chừng Hạng Thịnh Duật còn là chàng trai trong viện bảo tàng đó chứ.
Những gì cô biết về anh trước đây có vẻ như rất phiến diện.
Hạng Thịnh Duật nhìn dáng vẻ nhịn cười của cô, anh nhịn không được cúi xuống hôn lên môi cô: “Như vậy thì có cảm giác đỡ đói hơn không?”
Mục Uyển trợn mắt nhìn anh.
Cô có thể nói là cô càng đói hơn không?
“Anh bỏ em xuống đi, để em tự đi.” Mục Uyển lên tiếng nói.
“Em sợ anh ẵm không nổi em sao?” Hạng Thịnh Duật tỏ vẻ nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
“Em cảm thấy bây giờ đang là lúc anh lựa chọn tắt đi chỉ số thông minh của mình, nói không chừng anh sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó, nên em tự đi vẫn chắc ăn hơn.” Mục Uyển không khách sáo nói.
“Yên tâm, cho dù anh có té ngã thì cũng sẽ không làm tổn thương đến em.” Hạng Thịnh Duật nói chắc nịch.
Mục Uyển bất lực nghĩ: anh mà té thì đã ngã rồi, sao mà không quăng mình ra ngoài được!!!
Nhưng mà cũng hên là Hạng Thịnh Duật có tập võ cho nên dù sao thì cũng vững chắc hơn, anh ẵm cô đi đến phòng ăn mà không hề vấp té.
Lúc này Mục Uyển đã thật sự rất đói, lần đầu tiên cô cảm thấy mình cảm thấy chắc mình sẽ ăn ngon miệng lắm đây…