Chương 1144: Cho Em Tất Cả, Tương Lai Vô Hạn
CHƯƠNG 1144: CHO EM TẤT CẢ, TƯƠNG LAI VÔ HẠN
Cô chấn kinh, đủ loại ý nghĩ xông thẳng lên đầu.
Đây không phải có ý nói sau này cô phải làm biện pháp bảo hộ cẩn thận miễn cho bị dính hay sao?
Nếu như cô có con của Hạng Thịnh Duật rồi, cô cũng không dám nghĩ tới.
"Ha ha ha." Hạng Thịnh Duật ngông cuồng cười, trong mắt lại như bị sương mù che kín, ai cũng không thấy rõ: "Chuyện này em cũng tin được à? Còn nói em không ngốc."
Mục Uyển thở phào nhẹ nhõm, thì ra anh đang thăm dò cô: "Thú vị lắm sao?"
"Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của em giống như trút được gánh nặng, anh cảm thấy rất thú vị. Ngay cả đứa bé em cũng không muốn sinh cho anh thì có thật là em muốn gả cho anh không? Mục Uyển à, có nhiều lúc đừng quá trong ngoài không giống nhau, ngay cả lời nói thật ban đầu cũng sẽ khiến người ta cảm thấy là giả." Hạng Thịnh Duật ánh mắt lạnh lùng, sâu kín nhìn cô đăm đăm.
"Tôi không cần nói dối với anh, dù sao anh cũng biết hết thảy." Mục Uyển nói.
Trợ lý đầu bếp bưng lên món bò bít tết.
"Thật sao?" Hạng Thịnh Duật nói rằng, giọng điệu mỉa mai và rất phủ định.
Mục Uyển cũng không muốn nói tiếp bầu không khí đong lại đến không độ.
Cô cắt thịt bò nhưng không ăn, chỉ là cắt thành từng miếng nhỏ.
Hạng Thịnh Duật ăn bò bít tết xong, cũng không để ý đến cô, chỉ đứng dậy, đứng bên cạnh thuyền, quay lưng về phía Mục Uyển nhìn nơi xa, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.
Có lúc người thông minh quá cũng không phải chuyện tốt. Nhìn quá rõ mọi việc, hiểu quá rõ lòng người thì không có hy vọng chỉ có thất vọng đến nỗi tuyệt vọng, thậm chí là tực giận, nhưng cơn giận này lại không cách nào phát tiết được, cuối cùng chỉ có mình là kẻ bị thương.
Mục Uyển hết giận, ung dung ăn bò bít tết, liếc mắt nhìn bóng lưng của Hạng Thịnh Duật.
Mỗi lần làm căng với anh, trong lòng cô cũng không thoải mái, dù sao ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, cô luôn muốn sau này đường dễ đi hơn.
Cô đi tới bên anh.
Hạng Thịnh Duật cảm giác được sự tồn tại của cô, ánh mắt lạnh lẽo mấy phần, xoay người, nhìn về phía cô: "Sao thế?"
Mục Uyển hơi cong khóe miệng: "Còn nhớ có một lần trong trường học tổ chức chơi du thuyền không?"
"Nói chính xác là do anh tổ chức, là du thuyền của anh." Hạng Thịnh Duật sửa lại cho đúng.
Mục Uyển cũng nhìn về phía xa, đêm nay có trăng, mặt biển dưới ánh trăng vừa đẹp lại vừa yên tĩnh, không khí cũng rất đặc biệt, mang theo hơi ẩm của biển.
"Lúc đó tôi vẫn chưa biết bơi đâu, anh bảo người đẩy tôi xuống biển, tôi vốn nghĩ lần đó mình chết chắc rồi." Mục Uyển bình tĩnh nói.
"Anh không muốn em chết, thì em không chết được." Hạng Thịnh Duật ngông cuồng nói.
"Chắc anh đã hôn tôi rồi nhỉ?" Mục Uyển hỏi.
"Ha ha, cái đó là hô hấp nhân tạo." Hạng Thịnh Duật cụp mắt xuống, không cảm xúc nói.
"Hô hấp nhân tạo không luồn đầu lưỡi vào trong chứ nhỉ?" Mục Uyển nói.
Trên mặt Hạng Thịnh Duật hơi khác thường, hơi nhăn mày nói: "Có chuyện như vậy à? Em nhớ rõ nhỉ? Là nụ hôn đầu sao?."
"Phải." Mục Uyển không phủ nhận.
Trên mặt Hạng Thịnh Duật càng khó chịu: "Em nói với anh những thứ này làm gì?"
"Nụ hôn đầu của tôi cho anh, lần đầu tiên của tôi cũng cho anh. Có lẽ chuyện này đã được định sẵn, không ai nói trước được chuyện tương lai, vậy tại sao không sống hòa bình với nhau chứ? " Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhìn kỹ cô, một phút, hai phút...
Mục Uyển không dời ánh mắt.
Quả thực cô tạm thời muốn sống hòa bình với anh, trở thành kẻ địch của Hạng Thịnh Duật nửa bước khó đi, mọi thứ đều là ẩn số trong tương lai.
Hạng Thịnh Duật ôm eo cô, kéo cô đến bên cạnh: "Lấy lòng anh à?"
"Ừm." Mục Uyển không phủ nhận.
"Nhảy với anh một bài." Hạng Thịnh Duật nói.
"Được."
Hạng Thịnh Duật liếc mắt nhìn người chơi đàn.
Anh đi mở nhạc.
Điệu Van kinh điển.
Mục Uyển nhảy với anh.
Từ nhỏ Hạng Thịnh Duật đã được huấn luyện đủ kiểu, kỹ thuật khiêu vũ cũng vô cùng tuyệt vời.
Anh có thể đẩy cô ra, lại không dấu vết kéo cô trở về.
"Em có hối hận về quyết định năm năm trước không?" Hạng Thịnh Duật ở bên tai cô khẽ hỏi.
Mục Uyển cong môi: "Nếu biết kết quả ngày hôm nay thế này, chắc chắn tôi sẽ hối hận, nhưng trên thế giới này làm gì có thuốc hối hận. Hối hận sẽ khiến bản thân khó chịu, vì vậy hãy cố gắng đừng hối hận."
Hạng Thịnh Duật cong khóe môi, chuyển đề tài. Anh không nhảy mà là giữ chặt gáy cô, ôm lên môi cô.
Phịch một tiếng.
Tim Mục Uyển theo bản năng đập nảy lên.
Hạng Thịnh Duật hài lòng, thả cô ra.
Co cũng nhìn về nơi phát ra tiếng động kia, pháo hoa nở rộ giữa trời đêm vô cùng rực rỡ.
"Chúng ta sắp cập bờ sao?" Mục Uyển tò mò, nếu không tại sao có pháo hoa trên biển.
"Còn sớm, sáng mai tám giờ cặp bờ, thuyền nhỏ anh chuẩn bị đẹp không?" Hạng Thịnh Duật đắc ý hỏi.
"Anh nhiều tiền đến nỗi không có chỗ xài à?" Mục Uyển không nhịn được quở trách nói.
"Ngàn vàng khó mua được nụ cười của người đẹp, em không thích sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Nói thật, anh làm như thế, rất thỏa mãn cảm giác hư vinh của phụ nữ .
Nhưng cô không phải là người dựa vào hư vinh để sống. .
"Thích, có điều tôi cảm thấy phù dung chớm nở tối tàn, quá mức mỹ lệ sẽ biến mất rất nhanh, ngược lại cũng không phải là điềm tốt. Sau náo nhiệt sẽ càng trống vắng hơn, sau này đừng làm mấy chuyện này nữa. Anh qua đây ăn cơm thôi." Mục Uyển nói xong đi đến trước bàn ăn.
Bên ngoài vẫn vang lên tiếng pháo hoa bụp bụp bụp.
Cô cũng sẽ lơ đãng ngước đầu lên xem.
Từng đóa hoa nở rộ trong mắt cô, rất đẹp.
"Sau khi ăn xong, chúng ta ra ngoài xem manga, anh đã cho bọn họ một nhân vật rồi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Ừm." Mục Uyển đáp: "Anh đã chuẩn bị bao nhiêu pháo hoa, đã bắn mấy phút rồi đấy."
"Một thuyền, phỏng chừng một tiếng cũng bắn không hết." Hạng Thịnh Duật nói xong, cắt một miếng bò bít tết bỏ vào miệng.
Mục Uyển gật đầu.
Cô ăn xong rồi thì ngồi trên ghế đu mà Hạng Thịnh Duật đã chuẩn bị sẵn cho cô, có thể nhìn thấy toàn bộ pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Hạng Thịnh Duật ngồi bên cạnh cô.
"Anh cho người chụp lại chưa?" Mục Uyển hỏi.
"Chụp lại là vì khó có được, rất khó có lần thứ hai, vì vậy lưu lại làm kỷ niệm. Em muốn, anh có thể sắp xếp bất cứ lúc nào, tại sao phải chụp lại, chẳng qua chỉ là hình ảnh 2d mà thôi, cảm nhận hiện trường thực tế mới thoải mái nhất." Hạng Thịnh Duật nói
Mục Uyển đăm chiêu nhìn pháo hoa, trong đầu lại rất bình tĩnh, an tường.
Hạng Thịnh Duật liếc cô, hắng giọng, bá đạo đè đầu cô ép dựa lên vai anh.
Mục Uyển: "..."
"Sau khi trở về, trừ nuôi chó ra tôi sẽ nuôi thêm mèo nữa." Mục Uyển nói.
"Muốn nuôi mèo gì, bao nhiêu con, để anh cho người sắp xếp là được, em thích giống mèo nào?"
"Giống gì không quan trọng, miễn hợp ý là được."
"Nói đến hợp ý, trước đây bên cạnh em có một đứa bé, em còn nhớ chứ? Tên là Hắc Muội." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhìn anh: "Hắc Muội thế nào?"
"Cô ta đi đầu quân Sở Nguyên, bị Sở Nguyên từ chối, cô ta lại đi đầu quân Bobby rồi." Hạng Thịnh Duật nói: "Anh nhớ cô ta là người của Hình Thiên mà? Em nói thử xem anh nên bảo Bobby thu nhận cô ta hay không đây?"