Chương 801: Anh Về Thì Cô Mới Yên Lòng
CHƯƠNG 801: ANH VỀ THÌ CÔ MỚI YÊN LÒNG
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Em biết rồi, em sẽ ngủ ngon, đợi anh trở về.”
“Ừm.”
Bạch Nguyệt vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Cố Lăng Kiệt đang họp trong phòng làm việc.
Vốn thấy xung quanh không có người, gió yên sóng lặng, đột nhiên tám người xuất hiện, cộng với Trương Tinh Vũ là chín người, bây giờ đang ở trong phòng làm việc.
Cô nghĩ họ chắc chắn cũng phải ăn cơm, cô phải làm nhiều một chút.
Cô đã bắt một con cá lớn nhất về, làm món cá kho và món thịt kho và món giò heo, canh thập cẩm, thấy nhiều người có thể không đủ ăn, cô lại làm thêm món thịt bò xào cải chua, thăn bò xào ớt xanh, cà chua xào trứng, nấu nhiều cơm và làm thêm món cơm chiên trứng.
Khi nấu xong đã đến bảy giờ rưỡi tối, Cố Lăng Kiệt vẫn đang họp.
Cô lên lầu, gõ cửa.
“Vào đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
Bạch Nguyệt hơi khựng lại, giọng nói dường như rơi vào trái tim cô, dấy lên từng hồi rung động.
Tình cảnh này tựa như quen thuộc, cảm giác rất quen thuộc.
Cô mở cửa ra, vừa nhìn đã thấy Cố Lăng Kiệt đang đứng trước đám đông nói chiến lược.
Anh mặc một bộ vest đen, ánh mắt vốn sắc bén lạnh lùng, nhưng khi nhìn cô lại chan chứa thêm một tia dịu dàng.
“Các anh ăn cơm trước đi, cho dù thực hiện nhiệm vụ cũng phải ăn no mới có sức chứ, ăn xong rồi họp tiếp.” Bạch Nguệt nói dịu dàng.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt trả lời, đi về phía Bạch Nguyệt.
Những người khác cũng đứng dậy và bước ra ngoài.
“Tôi đã chuẩn bị bữa tối cho các người, ăn chung đi.” Bạch Nguyệt nói.
Những người khác nhìn vào Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Các binh lính bật cười và nói: “Lâu rồi không ăn cơm của mợ chủ nấu, chúng tôi rất nhớ đó.”
Bạch Nguyệt nghe họ nói vậy, nghĩa là trước kia đã từng ăn cơm cô nấu.
“Tôi đã nấu rất nhiều cơm.” Bạch Nguyệt nói: “Đợi chút.”
Bạch Nguyệt bưng một nồi cơm lên: “Không đủ còn có nữa, tôi có nấu cơm, đến lúc đó làm cơm chiên là được.”
“Cảm ơn mợ chủ.” Trương Tinh Vũ nói.
Họ người xuống và ăn cơm.
Bạch Nguyệt nhìn khuôn mặt thật thà phúc hậu của các chiến sĩ, tình cảnh này cũng tựa như quen thuộc.
Sau bữa tối, Cố Lăng Kiệt tiếp tục cuộc họp với các chiến sĩ, Bạch Nguyệt vào phòng bếp rửa chén, dọn dẹp vệ sinh.
Đến mười giờ, bọn họ rời đi đúng giờ.
Cố Lăng Kiệt quay đầu lại nhìn Bạch Nguyệt, cô mỉm cười vẫy tay.
Sau khi họ rời đi, cô bật nhạc thanh nhã lên theo thói quen, châm tinh dầu, luyện tập yoga, tắm rửa, lên giường, nhắm mắt lại và ngủ.
Cô biết phải ngủ, nhưng lý trí luôn luôn không thắng được tình cảm, cô vẫn lo lắng cho anh, sợ anh gặp sự cố.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô luôn nhắm mắt lại nhưng không ngủ được.
Thực sự không ngủ được, cô ngồi dậy mở rèm cửa sổ ra, đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài và lặng lẽ chờ đợi.
Đợi đến khi đã rạng sáng, cô nhìn đồng hồ đã là năm giờ năm phút sáng rồi, Cố Lăng Kiệt vẫn chưa về.
Anh chưa về, trái tim cô cứ thắt chặt lại, đợi đến khi sáu giờ sáng, trời đã sáng trưng nhưng Cố Lăng Kiệt vẫn chưa về.
Cô đi nấu bữa sáng, hôm nay định làm món cháo thịt nạc trứng bắc thảo, tưới hoa, cho tiểu Bạch ăn.
Mặt trời đã ló đầu ra nhưng Cố Lăng Kiệt vẫn chưa về.
Trái tim dấy lên cơn đau nhói.
Bỗng dưng cô nghe thấy có tiếng xe ở bên ngoài, cô buông ống nước trong tay xuống, lập tức chạy ra ngoài.
Mở cửa ra, Cố Lăng Kiệt đang đứng trước cửa, ánh nắng rọi vào lưng anh, dường như thêm một vẻ hào quang cho anh.
Anh mỉm cười với cô.
Bạch Nguyệt nhào vào lòng anh, ôm chầm lấy anh.
Trên người anh rất ướt, mồ hôi chưa khô, trên áo đan xen theo mùi khói, mùi thuốc súng cùng với mùi của ánh bình minh.
Cố Lăng Kiệt cũng ôm chầm lấy cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt: “Suôn sẻ không?”
“Rất suôn sẻ, Sauter đã tan rã hoàn toàn.” Cố Lăng Kiệt cười nói.
“Vậy nhiệm vụ anh nợ cũng trả đủ hết rồi ư?” Bạch Nguyệt hỏi với niềm hi vọng.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt đáp lại: “Nhưng anh có ba thuộc hạ bị thương nên về muộn một chút.”
“Họ bị thương có nặng không?” Bạch Nguyệt lo lắng rằng.
“Không nguy hiểm đến tính mạng, cần phải nghỉ ngơi một đến hai tháng, anh đã sắp xếp sẵn rồi.”
“Trong trung tâm nghiên cứu sao?”
“Phải, nơi đó ngoài mặt là trung tâm nghiên cứu bộ não, trên thực tế là một trong những căn cứ bí mật của anh.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Sauter đã tan rã hoàn toàn ư?” Bạch Nguyệt vẫn có chút lo lắng.
“Ừm, đã tan rã hoàn toàn, đến buổi sáng chắc sẽ đưa tin ra. Những vụ bê bối của họ cũng sẽ được tung ra, nhưng để tránh rắc rối, một số nội dung liên quan đến chính phủ đã được chặn lại.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Vậy những chiến sĩ kia của anh đều ăn sáng chưa?”
“Trước khi về họ đã ăn hết rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi trong căn cứ.”
“Anh cũng ăn rồi à?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt lắc đầu.
Anh biết rằng cô chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn bữa sáng ở nhà.
Anh muốn về ăn chung với cô.
“Em đã nấu cháo thịt nạc trứng bắc thảo.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt vào nhà và hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
Bạch Nguyệt khựng lại.
Cô suốt đêm không ngủ, nhưng nếu nói với anh, trong lòng anh sẽ lo lắng, sau này nếu gặp phải chuyện như thế nữa, anh cũng không thể yên tâm đi chấp hành nhiệm vụ.
Vì vậy cô chọn cách nói dối thiện ý.
“Tạm ổn, chỉ là dậy hơi sớm, mau chóng ăn cháo đi rồi lên phòng ngủ. Em múc cháo cho anh đây.” Bạch Nguyệt bước vào phòng bếp múc hai tô cháo ra.
“Nhiệm vụ bên đây của anh đã hoàn thành, hôm nay anh sẽ nói với Quân việc chúng ta phải rời đi, bên em còn phải khám bệnh nhân nào không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Anh đã chuẩn bị sẵn chuyện về nước.
“Em đã khám hết bệnh rồi, tạm thời em không nhận bệnh nhân khác nữa, học trưởng của em sẽ đến vào thứ hai, em sẽ giao hết tất cả cho anh ta, thông thường, thứ ba thì chúng ta có thể về, còn nữa, anh bảo mẹ anh đừng qua đây, dù sao thì chúng ta đã quyết định trở về rồi, đi máy bay rất mệt, nhất là khi mang theo trẻ em, anh cảm thấy thế nào?”
“Được, đợi anh ngủ dậy rồi gọi cho họ.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt thấy tối hôm trước anh không có ngủ, hôm qua lại suốt đêm không ngủ, chiều hôm qua chỉ ngủ được vài giờ nên cô không lên tiếng nữa, mọi chuyện đợi sau khi anh ngủ dậy hẳn nói.
Cố Lăng Kiệt ăn sáng xong, nhìn vào Bạch Nguyệt, nhìn vào đôi mắt của cô, ánh mắt bỗng trầm lắng.
Anh vẫn có thể nhận ra được tối hôm qua cô có ngủ hay không và có ngủ ngon hay không.
“Sau này, anh sẽ cố gắng không làm nhiệm vụ suốt một đêm, lát hồi em ngủ với anh đi.” Cố Lăng Kiệt nói với giọng trầm lắng.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Được.”
Trước khi ngủ, Cố Lăng Kiệt sợ Quân sẽ gọi cho Bạch Nguyệt, ảnh hưởng đến cô ngủ.
Anh tắt nguồn điện thoại của cô và tắt luôn cả điện thoại anh, kéo rèm lại.
Bạch Nguyệt vừa nằm lên giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Anh về, cô mới yên lòng...