Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1190: Tính Cách Tôi Khó Ưa, Ở Bên Tôi Làm Gì?​




CHƯƠNG 1190: TÍNH CÁCH TÔI KHÓ ƯA, Ở BÊN TÔI LÀM GÌ?
“Em đang chơi chữ với anh à?” Hạng Thịnh Duật ngồi xuống giường.
“Những người kia muốn em khó xử, sao em lại phải cho bọn họ nhìn thấy, em còn thành công đáp trả, để cho bọn họ gặp cái khó, hẳn là anh đã cho bọn họ rồi phải không?” Mục Uyển khẳng định, trong mắt mang theo tia sáng.
“Cho nên, em coi anh là quân cờ sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh coi là chúng ta đang ngồi chung trên một chiếc thuyền, cùng bị công kích từ một phía, nói quân cờ chi bằng nói là chiến hữu đi.”
“Anh không muốn em trở thành chiến hữu của anh, anh muốn em đứng sau lưng anh, một tháng sau anh sẽ tuyên bố hủy đính hôn với Phó Hâm Ưu, lúc đó anh muốn em ở cạnh anh.” Hạng Thịnh Duật bá đạo nói.
“Hạng Thịnh Duật, anh thích em sao? Mục Uyển hỏi thẳng.
“Tính cách của em đúng là khó ưa.” Hạng Thịnh Duật trả lời, né tránh ánh mắt Mục Uyển, đứng lên nói: “Rửa mặt đi, chuẩn bị xuống dùng cơm, khách mời đã đến, nhất định sẽ tới chúc mừng em, anh đi trước.”
Mục Uyển nhìn theo bóng lưng anh: “Tính cách của em khó ưa, sao còn muốn ở cạnh em?”
Hạng Thịnh Duật dừng bước, nghiêng người nhìn cô: “Em cho rằng tính cách của anh thì dễ ưa à? Tốt nhất là hành hạ lẫn nhau, đỡ làm liên lụy người khác.”
Mục Uyển “…”
Hạng Thịnh Duật đi rồi, cô ngồi ngây ngốc một hồi thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?” Mục Uyển hỏi.
Cô có thể đoán, người bên ngoài nhất định không phải Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật trước giờ tới phòng cô là đi thẳng vào, chưa từng gõ cửa.
“Phu nhân, tôi là An Kỳ, có khách đến thăm.” An Kỳ nói.
“Tôi biết rồi, lát nữa sẽ ra.” Mục Uyển nói xong, đứng dậy rửa mặt qua loa rồi ra ngoài.
Người tới là người nhà Hạng Ba Dục, đông đúc khoảng hơn chục người.
Hạng Ba Dục là anh trai Hạng lão gia, thuộc chi trên của Hạng gia, cũng là nhánh ủng hộ Hạng Thịnh Duật.
“Chúc Mừng Uyển Uyển, chúc mừng cháu đã trở thành An Ninh phu nhân. Hạng gia chúng ta trăm năm này chưa từng có một vị phu nhân nào. Thật đáng mừng. Thật đáng mừng.” Hạng Ba Dục nói, đưa hộp quà tặng màu đỏ lên.
“Cảm ơn ông cả.”
“Không cần cảm ơn, vậy chúng ta đi trước, tối nay nói chuyện sau.” Hạng Ba Dục vỗ vỗ vai Mục Uyển.
Mục Uyển nhìn ông ta dẫn theo đoàn người rời đi.
“Tình cảm của cô với bọn họ hình như không tốt đến vậy?” Lã Bá Vĩ đứng bên cạnh hỏi.
“Trước kia tôi ở Hạng gia, không khác gì một khối u ác tính, quan hệ giữa tôi với bọn họ không tốt, ngoại trừ cậu út.” Mục Uyển nói.
“Hình như lại có người đến.” Lã Bá Vĩ nói.
“Hạng Trung là con trai trưởng, phía trên có một anh trai, chính là Hạng Ba Dục lúc nãy, là con bà ba, dưới còn có một em trai, ngoài ra còn có một chị, ba em gái, còn có một em trai ruột nhưng bị mất tích từ nhỏ. Những người này đều thuộc chi trên của Hạng gia, rắc rối phức tạp. Cháu chắt cũng rất đông.”
“Bình thường có hay lui tới không?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Bọn họ một mực bám vào Hạng gia, làm việc ở Hạng gia, bình thường rất chịu khó lui tới Hạng gia, dòng chính bên này, chị cả là Hạng Tuyết Vi, là mẹ trên danh nghĩa của tôi, thứ hai là ba của Hạng Thịnh Duật, thứ ba chính là cậu của tôi Hạng Vũ Thái, thứ tư là Hạng Kim Thu. Cậu của tôi là đương gia.” Mục Uyển giải thích cho Lã Bá Vĩ.
Lã Bá Vĩ tò mò: “Vì sao ba của Hạng Thịnh Duật không phải đương gia, mà lại là Hạng Vũ Thái?”
“Ba của Hạng Thịnh Duật bị vợ quản rất nghiêm, ông ngoại tôi không thích, mà cậu lại được lòng ông ngoại, vì thế liền đem quyền trao cho cậu.”
“Hiểu rồi, ở Hạng gia nữ cường nam yếu không phải chuyện tốt, vậy bây giờ là…” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Hạng Ba Lan, người nhà em trai của ông ngoại tôi.” Mục Uyển giải thích.
“Bọn họ chạy tới, cũng chỉ mang tính tượng trưng, đưa lễ vật rồi hàn huyên vài câu là đi, cũng không nói gì nhiều, bình thường cũng không thân thiết.”
Rất nhanh những người khác cũng đưa lễ tới, hỏi thăm vài câu.
Mục Uyển uống một ngụm nước, điện thoại di động vang lên.
Cô nhìn thấy là Hạng Vũ Thái, liền nhấc máy: “Cậu.”
“Cháu qua đây đi, mọi người đã đến đông đủ rồi, một lát nữa sẽ dùng cơm.” Hạng Vũ Thái nói.
“Vâng, vậy bây giờ cháu qua.” Mục Uyển nói.
Tiệu rượu do Hạng Vũ Thái sắp xếp, đông đúc tận 18 bàn, còn mời thêm các nghệ sĩ đến biểu diễn.
Tâm tình Hạng Vũ Thái khá tốt, đánh giá Mục Uyển: “Trong trí nhớ của cậu, cháu vẫn là một bé gái thắt hai bím tóc, chớp mắt cái đã trưởng thành như vậy rồi.”
Mục Uyển mỉm cười.
Cô từ bé rất thích Hạng Vũ Thái, mà hơn hẳn là tôn kính và biết ơn.
Hạng Vũ Thái lớn hơn cô và Hạng Thịnh Duật tám tuổi, khi bọn họ học tiểu học thì Hạng Vũ Thái đã lên cấp ba, cho nên không ở nhà, mỗi khi trở về nếu thấy Hạng Thịnh Duật bắt nạt cô, cậu nhất định sẽ xách cổ Hạng Thịnh Duật lên, đánh một trận.
Khi còn bé Hạng Thịnh Duật cũng khá sợ Hạng Vũ Thái, lúc bọn họ vẫn còn đang đấu võ mồm thì Hạng Vũ Thái đã bắt đầu xử lý chuyện Hạng gia, là đối tượng để nhiều người nịnh bợ hoặc ngưỡng vọng.
“Giống như một cái búng tay vậy.” Mục Uyển thuận theo Hạng Vũ Thái.
“Cháu ngồi bàn 2 đi, các cháu đều là người trẻ tuổi, cùng một bàn ăn cơm sẽ có nhiều chủ đề chung nói chuyện hơn.” Hạng Vũ Thái nói.
Mục đích của Hạng Vũ Thái rất rõ, chính là giúp cô tìm đối tượng.
Mục Uyển cũng không cự tuyệt ý tốt của Hạng Vũ Thái, khẽ gật đầu.
“An Ninh phu nhân, không biết cô còn nhớ tôi không?” Một người đàn ông hỏi.
Mục Uyển mỉm cười, lúc trước ở bữa tiệc đã gặp qua người này: “Uy Nhạ, tôi nhớ tên của anh rất đặc biệt.”
Uy Nhạ tặng quà cho cô: “Trí nhớ của cô thật tốt, lúc đầu tôi muốn liên lạc với cô, muốn mời cô bữa cơm, nhưng lại không có số di động của cô, Chu Huân nhất định không chịu cho tôi, bây giờ thuận tiện có thể cho tôi không?”
Mục Uyển do dự một chút, Hạng Thịnh Duật ngăn ở trước cô: “Chỉ sợ không tiện, anh từ đâu đến? Có thư mời không?”
“Ngài Hạng, tôi là bạn của Phó tiểu thư, không biết anh còn nhớ không?” Uy Nhạ nói.
“Không nhớ. Anh có thể rời khỏi nơi này rồi.” Hạng Thịnh Duật lạnh như băng nói.
Uy Nhạ nhìn về phía Mục Uyển.
Nhưng là Mục Uyển đã ngồi xuống, đưa lưng về phía bọn họ.
Uy Nhạ xấu hổ: “Tôi đến cùng Phó tiểu thư.”
“Phó Hâm Ưu?” Hạng Thịnh Duật nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh, không thấy Phó Hâm Ưu, quay đầu lại, Uy Nhạ đã trốn mất đến nơi khác.
Anh có chút tức giận, ngồi xuống bên cạnh Mục Uyển, giọng nói quái gở hỏi Mục Uyển: “Em coi trọng tên đàn ông đó?”
Mục Uyển mỉm cười, nếu như coi trọng thì sẽ không tận lực né tránh.
Cô nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, đối diện với ánh mắt của anh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK