Chương 130: Cuộc Đời Thế Này Chẳng Có Gì Để Rầu Rĩ
CHƯƠNG 130: CUỘC ĐỜI THẾ NÀY CHẲNG CÓ GÌ ĐỂ RẦU RĨ
Chu Mẫn đau lòng nói, “Hay là thế này, nếu thủ trưởng cho chúng tôi tiếp tục nhiệm vụ thì tôi sẽ xin anh ấy cho cô làm chỉ huy.”
“Để tôi chỉ huy chỉ làm liên lụy mọi người mà thôi, nếu có Cố Lăng Kiệt lãnh đạo, với phong cách mạnh mẽ và nguồn nhân lực dồi dào anh ấy nắm trong tay, và hơn thế là địa vị quyền cao chức trọng của anh ấy, công việc của mọi người sẽ khó khăn đấy. Chuyện này đến đây thôi, tối chúng ta cùng ăn cơm nhé.” Bạch Nguyệt quay người đi ra khỏi viện kiểm sát.
Đến cổng, cô liền nhìn thấy Cố Lăng Kiệt.
Cô cúi đầu đứng sang một bên.
Cố Lăng Kiệt đang lên xe rời đi dưới sự bảo vệ của một nhóm binh lính, anh không thèm liếc mắt nhìn cô, cũng như cô không hề nhìn anh, Bạch Nguyệt quay người trở về văn phòng của mình.
Buổi tối.
Chu Mẫn gọi tất cả mọi người tới, họ tập trung lại ở một nơi bí mật.
Bạch Nguyệt, Chu mẫn là đầu bếp chính.
Hiếm có dịp thoải mái, những người khác mua bia, đậu phộng, và ít đồ nhắm như thịt heo, gà tam hoàng, cá chiên, cánh gà sốt và thịt bò.
Bọn họ vừa uống bia vừa tán chuyện tưng bừng.
Vì cùng bị bỏ rơi nên quan hệ giữa họ trở nên vô cùng thân thiết.
Bạch Nguyệt bưng đồ ăn nóng sốt lên.
“Kiểm sát Bạch, tay nghề nấu nướng của cô tuyệt lắm, sau này ai lấy được cô đúng là tốt số mà.” Có anh lính mở lời trêu chọc.
Bạch Nguyệt mỉm cười, “Chuyện này phải xem duyên phận đã, có duyên thì có ngăn cũng không ngăn được, vô duyên thì có ép cũng chẳng xong.”
“Ha ha, đó là do kiểm sát Bạch kén quá đấy, thật ra tôi thấy nên tìm một người tâm đầu ý hợp làm bạn trong cuộc sống, yêu cầu quá cao chẳng tìm được đâu.” Một anh lính khác chêm lời.
“Nói đúng lắm.” Bạch Nguyệt hùa theo.
“Anh đang nói bậy bạ gì thế, người tốt như Bạch Nguyệt tất nhiên phải tìm được người có điều kiện tốt rồi.” Chu Mẫn đi tới trách mắng.
“Ha ha, tôi chỉ muốn thử xem mình có cơ hội không thôi?” Anh lính cười chất phác.
“Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à, anh cứ nằm mơ tiếp đi.” Chu Mẫn lập tức giúp Bạch Nguyệt cản lại.
“Chu Mẫn này, cô thấy chúng tôi xứng không?”
“Xứng cái con khỉ ấy.”
“Ha ha ha ha.”
Nhìn cảnh mọi người vui vẻ đùa giỡn với nhau, trong mắt cô hiện lên vẻ ấm áp.
Ánh đèn trên đầu chiếu rọi khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô.
Cô phát hiện, yêu cầu thấp đi, nghĩ ít lại, mơ ước ít đi, người như thế sẽ sống vui vẻ.
Thật ra yêu cầu của cô không cao, cô chỉ muốn có một gia đình, một người chồng yêu thương cô, một đứa con thuộc về vợ chồng cô, không cần phải quá có phúc và giàu có, chỉ cần cuộc sống đơn giản bình yên và ấm áp là được.
Nhưng giờ đây, dường như hy vọng này cũng trở nên xa vời.
Không phải cô hài lòng, mà cô không biết bản thân muốn gì, có lẽ người không có mục tiêu như thế mới là thê thảm nhất.
Bữa tiệc trôi qua hơn nữa.
Điện thoại Chu Mẫn bỗng reo vang, màn hình hiển thị số lạ gọi đến, cô ấy bắt máy.
Bạch Nguyệt nhìn sang Chu Mẫn.
Khuôn mặt Chu Mẫn đầy hưng phấn, đôi mắt dâng lên màn sương mù, “Vâng, đúng là tôi, tôi là người phụ trách hành động Viễn Cổ, vâng, bọn họ đều đầy đủ, vâng, ngày mai tôi sẽ về báo cáo, vâng, cám ơn sự quan tâm của tổ chức, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Khi Chu Mẫn nghe điện thoại, tất cả mọi người đều im lặng đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở.
Chu Mẫn cúp máy, tâm trạng đầy kích động nói với đồng đội: “Bọn họ tìm thấy hồ sơ về chúng ta và đã khôi phục lại rồi, chúng ta có thể trở về, ngày mai sẽ về báo cáo.”
“Ôi, tốt quá rồi, tốt quá rồi.”
“Cuối cùng có thể trở về rồi, cuối cùng có thể làm chuyện lớn rồi.”
“Tôi nhớ cái giường ở quân khu, tôi nhớ sân tập ở quân khu, tôi nhớ tổ trưởng của tôi quá.”
Bạch Nguyệt nhìn bọn họ vui mừng múa may điên cuồng, ai cũng hát vang bài quân ca, nở nụ cười tươi rói.
Ngày hôm sau, Chu Mẫn rời đi từ sáng sớm, cô nghe thấy tiếng đóng cửa thì mở mắt ra, thẫn thờ nhìn trần nhà.
Trái tim cô như mất mát thứ gì đó.
Dường như cô lại càng cô đơn hơn rồi.
Chu Mẫn vừa đi cô cũng xin nghỉ phép ở viện kiểm sát rồi về nhà.
Cô không đi máy bay mà đi bằng tàu lửa, nhưng không mua được vé giường nằm, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, chỉ có thể đứng.
Vì sắp đến tết nên người đi tàu lửa rất đông.
Ai cũng vác theo túi lớn túi nhỏ, thanh niên người già trẻ con đủ cả.
Có người ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có người ăn mì, có người gặm chân gà, có người lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có người vui vẻ, có người nói liên tục không ngớt, có người sầu muộn, có người cúi đầu chơi điện thoại, cũng có người không biết là đang vui hay buồn.
Bạch Nguyệt đứng chán không biết làm gì bèn suy nghĩ những người xung quanh đang nghĩ gì?
Người vui vẻ thì đang vui chuyện gì, người buồn rầu thì đang buồn chuyện gì?
Còn cô, thật ra cô vẫn như xưa chẳng hề thay đổi.
Độc thân, có công việc, có Lưu San làm bạn, có người mẹ cần chăm sóc.
Chỉ có một điều duy nhất khác biệt, cô mất đi trái tim rồi.
“Cô ngồi một lát đi, cô đã đứng rất lâu rồi đấy.” Một người đàn ông mặc vest đứng lên nói với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười, “Tôi không mệt, cám ơn anh.”
“Cô đi đâu vậy? Thấy cô không có hành lý nhiều, cô là học sinh à?” Người đàn ông lịch sự hỏi.
Học sinh?
Bạch Nguyệt nghĩ tới khoảng thời gian thời học sinh của mình.
Lúc đó, cô rất chăm chỉ, bận rộn, và nghèo.
Ngày nào cô cũng muốn tìm một công việc khá để kiếm tiền học và nuôi sống bản thân.
Cô không có ai để dựa vào, chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Tuy cuộc sống khó khăn nhưng lúc đó cô lại tràn ngập hy vọng với cuộc sống, ôm ước mơ về tương lại, cố gắng phấn đấu biến ước mơ thành hiện thực.
Cô lắc đầu nói, “Tôi không phải học sinh.”
“Ồ, cô làm việc ở thành phố Kim Dương à, giờ đang về nhà sao?” Người đàn ông suy đoán.
Bạch Nguyệt không muốn nói chuyện nữa, cô cầm điện thoại lên.
Người đàn ông thấy Bạch Nguyệt không có ý ngồi xuống đành ngồi trở lại.
Bạch Nguyệt cầm điện thoại vuốt vuốt, cô nhìn tất cả những người trong danh bạ, nhưng không biết nên nhắn tin cho ai.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô bèn nhắn cho Lưu San.
“Lưu San, tớ đi xe lửa về trước. Chắc tầm 18h45’ là tới, tối gặp nhau nhé, tớ mời cậu ăn cơm.”
Bạch Nguyệt gửi tin nhắn xong, Lưu San lập tức trả lời, “Ok, tới thì gọi điện cho tớ, tớ đón cậu ở cửa ga nha.”
Thấy tin nhắn của Lưu San, Bạch Nguyệt bất giác nở nụ cười.
Lưu San vẫn là cô gái nhiệt tình như năm nào.
Chỉ là cô không biết nên nói gì với Lưu San.
“Tôi biết xem bói, có cần tôi tính cho cô một quẻ không?” Người đàn ông kia lại bắt chuyện.
Bạch Nguyệt nhìn về phía người đàn ông.
Xem bói, chẳng qua là kiểu nghiên cứu một ít về tâm lý mà thôi.
Cô từng học lớp tâm lý học.
Dù sao cũng là người xa lạ, xuống tàu rồi thì chẳng ai quen nhau nữa.
“Được, anh giúp tôi xem một quẻ thế nào.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đáp.
Người đàn ông nhìn vào mắt của Bạch Nguyệt nói, “Cô thất tình.”
“Cũng xem như là đúng.” Bạch Nguyệt nở nụ cười, “Anh đoán chuẩn thế sao ban nãy lại đoán tôi là học sinh?”
“Đoán cô là học sinh là vì cô trông rất trẻ, thời học sinh là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, rất nhiều phụ nữ thích người khác coi mình là học sinh.” Người đàn ông tao nhã giải thích.
Bạch Nguyệt cũng nhìn sang đánh giá cách ăn mặc, vẻ bình thản và cách ăn nói của người đàn ông, cô khẽ nói, “Anh, đi làm rồi, từng ly hôn, chưa có con.”
Người đàn ông vô cùng bất ngờ, “Gặp người cùng ngành rồi.”
Truyện mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!