Chương 1302: Chỉ Muốn Bên Cạnh Em Thôi
CHƯƠNG 1302: CHỈ MUỐN BÊN CẠNH EM THÔI
Mục Uyển đi vào bếp, lúc này Hắc Muội đang rửa phần lòng non, lòng lợn này phải nướng ăn mới ngon, nên bắt buộc phải rửa thật kỹ và thật sạch.
Hôm nay cô còn muốn làm món gà sốt cay nên cô phải lấy thêm nước đá.
Trưa nay Hạng Thịnh Duật sẽ về ăn cơm, cho nên cô còn muốn làm thêm món thịt kho tàu, món thịt kho này ăn rất vào cơm, có điều món này bắt buộc phải thịt ba chỉ để kho thì mới đúng vị.
Trong lúc Mục Uyển đang xử lý món thịt kho.
“Phu nhân, tôi về rồi.” An Kỳ hớn hở chạy vào bếp: “Có gì cần tôi làm phụ không?”
Mục Uyển nhìn qua phát hiện An Kỳ đã tắm gội xong.
Cô nghĩ chắc An Kỳ vừa đi tập võ về, cô gái này vốn rất mê võ thuật.
“Muốn làm công việc thể lực không?” Mục Uyển hỏi.
“Được, chuyên môn của tôi mà, cần tôi làm gì?” An Kỳ nói.
“Giã gạo thành bột mịn.” Mục Uyển nói.
“Bột mịn, cái gì vậy?” An Kỳ vẫn chưa hiểu hỏi lại.
Mục Uyển biết An Kỳ trước giờ toàn ở nước ngoài cho nên không biết món này là chuyện rất bình thường.
“Đơn giản mà nói thì là giã phần xôi nếp đó, liên tục giã, giã cho đến khi nó nhuyễn ra không còn hình dáng của hạt nếp nữa là được.” Mục Uyển giải thích nói.
“Được, chuyện này giao cho tôi, tôi dùng nắm đấm giã.” An Kỳ nói.
“Cô dùng nắm đấm của cô giã, tôi đoán chắc tay cô nát rồi vẫn chưa xong, cô đợi chút, ở đây có cây chày gỗ, cô dùng cái này giã sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian và sức lực.” Mục Uyển lên tiếng nhắc.
An Kỳ cười nói: “Yên tâm, cái tôi có là sức mạnh, mấy chuyện tốn hao sức lực này cứ giao cho tôi.”
Mục Uyển đưa chày và cối cho An Kỳ để cô bắt đầu giã phần xôi nếp.
Mục Uyển kho thịt, rồi làm phần nhân thịt nấm đông cô.
Cả buổi sáng, ba người phụ nữ ai nấy đều bận bịu với công việc của mình ở trong bếp.
Sức lực của An Kỳ thật không tồi, tốc độ cũng nhanh, việc giã xôi nếp đối với cô mà nói thì cũng giống như là luyện tập mà thôi.
Hai tiếng sau, Mục Uyển làm xong món thịt kho tàu, cá hồi chiên, trứng sốt cà chua, rồi bắt đầu làm món lòng non và lòng non nhồi thịt.
“Sao em có cảm giác như đang chuẩn bị Tết nhỉ.” Hắc Muội cảm thấy hưng phấn nói.
Mục Uyển kiểm tra phần xôi nếp được giã thành bột, An Kỳ đã giã phần xôi nếp thành một cục bột sệt, độ đàn hồi và độ dính đều rất đạt.
“An Kỳ, vậy được rồi, vất vả cho cô quá, cô nghỉ ngơi chút đi.” Mục Uyển nói.
Nghe vậy An Kỳ liền dừng lại.
Mục Uyển dạy Hắc Muội cách gói nhân, ép lại, rồi bên ngoài phủ thêm lớp mè.
“Phu nhân, giờ đã ăn được chưa?” Hắc Muội nhìn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Nhìn có vẻ ngon lắm đây.”
“Chưa được, phải chiên chín nữa, em cứ gói trước đi, chị đi đun đường.” Mục Uyển nói rồi nắn phần bột nếp thành sợi dài, đưa lên bếp chiên chín, rồi đun đường thành màu nâu.
“Phu nhân, sao món nào chị cũng biết làm vậy. Mấy món này trước đây em chưa từng thấy qua.” Hắc Muội ngưỡng mộ nói.
“Sau khi giã thành bột rồi thì có thể làm ra rất nhiều món ngon, lúc trước chị không thường xuyên làm, nhưng thật ra thì chị cũng rất thích nấu ăn, chỉ là trước đây không có nhiều thời gian nấu thôi.” Mục Uyển giải thích: “Em muốn ăn sữa chua bột nếp không? Món đó cũng ngon lắm, mùi vị rất đặc biệt.”
“Nghe chị nói thôi mà giờ em đã rất muốn được ăn thử rồi.” Hắc Muội nuốt nước miếng nói.
An Kỳ tắm gội xong, cô đứng bên cạnh nhìn hai người họ làm, đứng không rãnh rỗi cô lại lên tiếng hỏi: “Có cần tôi làm gì nữa không?”
“Cô canh chừng lửa của món lòng đi, phải để ý mức độ lớn nhỏ của lửa, cần phải nướng thêm chút nữa, tốt nhất nên dùng củi khúc lớn để có thể duy trì lửa lâu hơn.”
“Phía sau nhà họ Hạng hình như có đồi núi, ở đó hình như có nhiều gỗ khô, để tôi qua đó lấy vài khúc về.” An Kỳ lên tiếng xung phong nhận việc.
Mục Uyển cười tươi trả lời: “Cũng được, vất vả cho cô quá.”
“Không vất vả, tôi đi chút rồi về, nhanh mà.” An Kỳ nói xong liền xoay người đi ra hướng khu vườn bên bờ hồ.
Trong lúc chưng phần bột nếp, Mục Uyển không quên quét thêm lớp bơ lên bề mặt, để khi cho vào chiên sẽ không bị dính chảo.
Bên ngoài có tiếng ô tô dừng đỗ vọng vào.
Mục Uyển đoán chắc là Hạng Thịnh Duật về nên cũng không đi ra ngoài xem.
Đúng thật là Hạng Thịnh Duật về, anh đi thẳng vào bếp: “Vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi thơm rồi, em đang nấu món gì mà thơm vậy?”
Mục Uyển mỉm cười nhìn anh: “Đợi khoảng mười phút nữa là ăn được rồi.”
Nghe vậy Hạng Thịnh Duật cảm thấy rất vui, nhưng bất chợt anh nhớ đến chuyện đi gặp Hình Thiên.
Vẻ mặt anh bắt đầu thay đổi.
Anh không muốn gặp Hình Thiên, càng không muốn Mục Uyển gặp anh ta, có vẻ như Mục Uyển không nhớ cuộc hẹn đó, vậy thì tốt quá.
“Em đang nấu món gì vậy, hình như là anh chưa được ăn bao giờ?” Hạng Thịnh Duật vừa nói mà vừa rất tự nhiên đưa tay vòng qua ôm lấy eo Mục Uyển.
Anh vốn không nghĩ mùi nước hoa của phụ nữ dễ ngửi, nhưng không hiểu vì sao mùi hương tỏa ra từ Mục Uyển lại khiến anh say đắm, cảm giác như rất ngon mà lại ngọt ngào, anh lại lần nữa đưa mũi vào tóc cô ngửi.
Mục Uyển đảo phần bánh bột nếp trong chảo rồi nói với Hạng Thịnh Duật: “Tối nay ba mẹ anh sẽ ghé qua đây ăn cơm, em muốn làm vài món đặc biệt, mấy món ăn vặt này có thể họ chưa từng ăn qua, lát nữa anh ăn thử xem mùi vị thế nào?”
Hạng Thịnh Duật đưa tay về phía chảo phẩy phẩy tay và hít sâu: “Ngửi thôi cũng cảm giác ngon rồi, sau này mỗi ngày anh đều về nhà ăn cơm.”
“Đừng, em chỉ biết vài món đặc sản thôi, với lại em cũng còn phải đi làm nữa, hết giờ làm còn phải làm cơm cho anh thì mệt lắm anh biết không?” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật ôm chặt Mục Uyển hơn: “Anh chỉ muốn về ăn chung với em thôi, không phải em nấu cũng không sao, chủ nhật em nấu cũng được mà, với lại có thể gọi anh nấu cùng.”
“Anh hả? Thôi đi. Chiều mấy giờ anh phải đi làm?” Mục Uyển nghiêm túc hỏi.
“Ăn xong cơm sẽ đi liền, vì anh định chiều tối về sớm chút, chiều nay còn có cuộc họp, phu nhân Lan Ninh hình như đang tìm kiếm ai đó.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Nếu anh là phu nhân Lan Ninh, anh sẽ tìm ai giúp đỡ để đối phó với chúng ta?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Người đàn ông sau lưng bà ta.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển bắt đầu phân tích: “Bà ta và người đàn ông sau lưng đó liên lạc nhau rất bí mật, không ai biết được họ liên lạc như thế nào mà anh lại biết được bà ta đang tìm người nào đó, vậy có nghĩa là người này không dễ tìm.”
“Anh đã cho người bám sát rồi, bà ta hoặc là có việc gì khác, hoặc là sẽ phải công khai ra.”
“Hơn nữa, em chắc chắn là bà ta quyết định hy sinh Phó Hâm Ưu, cho nên bà ta tỏ vẻ vô tư và rất bình tĩnh.” Mục Uyển phân tích nói.
“Hy sinh Phó Hâm Ưu để bảo vệ mình, thật ra cách này rất bình thường, chỉ cần bà ta vẫn còn ngồi ở trên cao thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế, hơn nữa Phó Hâm Ưu không đảm nhận được trọng trách, cho dù Phó Hâm Ưu cũng được ngồi ở vị trí cao thì e là chỉ đem lại rắc rối cho bà ta mà thôi, vậy thì chi bằng tự lo thân mình.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển hít thở sâu, mắt cô có phần ảm đạm hơn: “Em vốn không muốn đối đầu với phu nhân Lan Ninh, nhưng không hiểu sao tự nhiên lại đi về phía đối lập.”
“Kể từ lúc bà ta tranh giành vị trí phu nhân, thì em và bà ta đã được định sẵn phải đối lập nhau rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Điện thoại của anh vang lên, anh cầm điện thoại lên nhìn rồi nhận cuộc gọi, không biết nội dung cuộc gọi là gì mà anh có vẻ bất ngờ nhìn Mục Uyển…