Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 925: Hóa Ra Cô Cũng Có Thể Mặt Dày, Vô Sỉ​




CHƯƠNG 925: HÓA RA CÔ CŨNG CÓ THỂ MẶT DÀY, VÔ SỈ
Thể chế của nước M và nước A rất khác nhau. Tổng thống nước A là thông qua tuyển cử lên làm. Nhưng Tổng thống nước M cũng chính là quốc vương là do cha truyền con nối.
Cơ cấu chính phủ của nước A có thể thông qua cuộc thi, phỏng vấn để nhận được, chỉ cần cố gắng học tập thì sẽ có cơ hội thay đổi số phận, nhận được cơ hội.
Cơ cấu chính phủ của nước M lại nằm ở trong tay của mấy gia tộc lớn, cũng có trường quân sự riêng, chuyên học tập quân sự, quản lý, chính trị, kinh tế, nhưng bổ nhiệm đều là do lệnh của phía trên. Những người tiến vào trường học cũng đều là những con cháu hoàng tộc.
Cô không thể thông qua cuộc thi để tiến vào Bộ ngoại giao.
A, đúng rồi, người duy nhất có thể thông qua cuộc thi và phỏng vấn để tiến vào, thay đổi số phận chính là bọ Hạng Võ.
Nhà họ Hạng có trường đại học riêng, có thể đi vào trong đó học đều là những sinh viên xuất sắc, có yêu cầu về thành tích thi vào đại học rất cao, đồng thời đặc biệt nhạy bén với khả năng sáng tạo vũ khí.
Sau này, những đứa trẻ này tốt nghiệp, người giỏi có thể đi vào bộ Hạng Võ, chuyên môn chế tạo ra vũ khí, con cháu của bọn họ cũng có thể tiến vào trường quân sự, Sau này đi ra, ít nhất cũng là một cán bộ.
Bởi vì là cháu ngoại của nhà họ Hạng nên đã sớm tốt nghiệp trường quân sự, chẳng qua bởi vì không được coi trọng nên không được phân cho bất kỳ công việc gì, còn không bằng những đứa trẻ bình thường. Ít nhất bọn họ có thể học tập được một đến hai kỹ năng.
Cô ngoại trừ làm nhân viên phục vụ, chỉ có thể tự học vẽ tranh manga, vẽ trang trí nhằm kiếm chút tiền.
Bây giờ, cô phải tính toán kỹ hơn...
Cơm nước xong, Mục Uyển và Hắc Muội đi dạo phố, mua một ít đồ dùng hàng ngày và vật phẩm cần thiết rồi quay trở lại.
Vừa mới vào nhà, Lục Bác Lâm đã từ trong phòng của cô đi ra, kích động kêu lên: "Uyển Uyển, em thật sự trở về rồi."
Mục Uyển lạnh lùng nhìn anh ta. Nhìn qua anh ta rất có tinh thần, ăn mặc cũng đặc biệt gọn gàng, chắc hẳn cũng sống không tệ lắm.
"Sao anh lại tới đây? Người nhà họ Hạng sẽ không vui khi thấy anh xuất hiện ở đây đâu.” Mục Uyển đưa đồ mua được cho Hắc Muội, ra hiệu cô ấy cầm vào phòng.
Hắc Muội gật đầu. Cô ấy cũng muốn trở về kiểm tra video giám sát xem người này xuất hiện từ lúc nào.
"Anh tất nhiên có cách vào rồi. Uyển Uyển, em đi theo anh đi." Lục Bác Lâm tiến về phía cô và cầm tay cô.
Mục Uyển không khách sáo hất tay anh ta ra, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh cho rằng tôi sẽ đi theo anh sao?"
"Trước đây anh không có quyền lợi thực tế, em cũng biết mẹ kế của anh muốn hại anh. Nhưng bây giờ anh đã lấy lại được quyền lực, anh có thể cưới em, có thể đối xử tốt với em, có thể mang đến hạnh phúc cho em." Lục Bác Lâm nói rất chắc chắn.
Mục Uyển bật cười: “Anh và kẻ địch của tôi đứng chung với nhau, làm tổn thương tôi, bây giờ giúp đỡ tôi, bảo tôi ở cùng với anh à? Có phải anh cảm thấy tôi ngu như heo, biết rõ chủ nhân nuôi nó lớn lên để ăn nó mà vẫn an tâm ở trong tình trạng đó hay không!"
"Anh không muốn ăn em, Uyển Uyển, những lời anh nói đều là thật. Anh yêu em, anh vẫn luôn yêu em. Từ trước tới nay anh vẫn chỉ yêu có một mình em thôi. Rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể tin anh chứ!" Lục Bác Lâm cao giọng nói.
"Cái đó không liên quan tới chuyện có tin anh hay không. Từ rất lâu trước đây, tôi từ trong sông vớt được ba trăm nghìn. Ba trăm nghìn này chính là anh. Khi đó tôi rất đói bụng, rất bất lực, ba trăm nghìn này chính là tất cả hy vọngđối với tôi. Nhưng tôi không muốn dùng, sợ nếu dùng rồi thì sẽ không có nữa. Tôi rất quý trọng ba trăm nghìn này, bởi vì quý trọng tình nghĩa của ba trăm nghìn này nên có người cho tôi sáu trăm nghìn để đổi, tôi cũng không đổi.”
“Có một ngày, một trận gió thổi tới, ba trăm nghìn này bay từ trong lòng tôi, rơi vào trên một đống phân, anh cảm thấy tôi sẽ nhặt ba trăm nghìn này lên sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Em có thể nhặt lên, rửa đi rồi dùng tiếp. Ba trăm nghìn vẫn là ba trăm nghìn, vào lúc em đói bụng có thể mua đồ ăn, lúc em rét lạnh có thể mua quần áo mặc, không phải sao?"
"Ba trăm nghìn này ở trên đống phân năm năm, sớm đã mốc meo, đã thối rồi, thậm chí mục nát. Anh cảm thấy ba trăm nghìn này còn giá trị sử dụng sao? Mặt khác, trước đây tôi đói khổ lạnh lẽo, bây giờ tôi không thiếu nhất chính là tiền. Ba trăm nghìn này đã sớm không có ý nghĩa gì với tôi nữa rồi. Lục Bác Lâm, anh có hiểu không?" Mục Uyển trầm giọng nói.
"Cô nói ai là phân chứ?" Hạng Kim Thu tức giận đi tới trước mặt Mục Uyển, vung tay tát lên trên mặt Mục Uyển.
Mục Uyển không đề phòng, mặt bị tát quay sang chỗ khác, trên gương mặt trắng như tuyết in rõ ba dấu ngón tay.
Cô quay lại, đối mặt với Hạng Kim Thu: “Chỉ là ví dụ thôi, không cần quá để ý làm gì. Phân có thể còn cao cấp hơn dì nhiều."
"Cô!" Hạng Kim Thu nổi giận, lại một tát đánh về phía mặt Mục Uyển.
Mục Uyển chộp lấy tay của Hạng Kim Thu và hất ra, lại tát lên trên mặt Hạng Kim Thu.
Hạng Kim Thu ôm mặt, trừng mắt nhìn Mục Uyển đầy vẻ không tin: “Không ngờ cô lại đánh tôi. Ông ngoại cô cũng không đánh tôi đấy!"
Mục Uyển lạnh lùng nhìn Hạng Kim Thu: “Một tát này là trả lại cho dì. Ông ngoại không đánh dì là bởi vì ông nuông chiều dì. Tôi đánh dì là bởi vì dì đánh tôi!"
"Cháu sẽ không sợ tôi sẽ giết chết cháu sao?" Mục Uyển không bình tĩnh nổi, gầm hét lên.
"Cho dù tôi không đánh dì, dì không muốn giết chết tôi sao? Mỗi giây mỗi phút dì đều muốn giết chết tôi, nhưng dì không có bản lĩnh đó. Nếu như dì muốn cãi nhau, tôi khuyên dì nên đi ngay bây giờ đi. Tôi không có tâm trạng, cũng không muốn cãi nhau với dì." Mục Uyển lạnh lùng nói.
"Có phải cô thuê người đánh hai người kia của tôi không." Hạng Kim Thu chất vấn.
"Hai người nào của dì chứ?" Mục Uyển bình tĩnh nhìn Hạng Kim Thu.
"Chính là hai cô gái hôm qua đã nói cô, bây giờ mặt của bọn họ bị hủy, cô cứ chờ bọn họ kiện cô đi!" Hạng Kim Thu hung hãn nói.
"Chứng cứ đâu, ở đâu chứ? Dì làm thế nào chứng minh được là tôi thuê người đánh?"
"Chính là con hầu của cô. Cho dù nó có che mặt nhưng vẫn để lại bím tóc nên lập tức có thể bị nhận ra." Hạng Kim Thu nói vô cùng khí thế.
"Dì cũng nói là cô ta che mặt, có người cố ý muốn hãm hại tôi, cố ý tìm người ăn mặc giống với dáng vẻ người làm của tôi để tới gây xích mích, tăng thêm mâu thuẫn giữa tôi và dì thôi, chẳng lẽ dì còn không hiểu được điều này sao? Nếu là tôi làm, tôi sẽ để cho người làn của tôi cố ý giữ lại bím tóc cho bọn họ nhận ra sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hạng Kim Thu dừng lại, cô ta đã bị Mục Uyển lừa.
"Hắc Muội, đi ra đây." Mục Uyển kêu.
Hắc Muội đi từ trong phòng ra.
Hạng Kim Thu nhìn về phía tóc của Hắc Muội: “Nó sao lại... Mục Uyển, có phải cô chột dạ, cho nên mới để nó cắt bím tóc không?"
"Xin dì chú ý logic đi, đừng giống như một kẻ không có não như vậy. Nếu thật sự là tôi làm, ngày hôm sau tôi lại bảo nó cắt bỏ bím tóc sao?
“Loại chuyện giấu đầu lòi đuôi này, tôi sẽ làm sao?”
“Mặt khác, người làm của tôi vẫn luôn đi theo bên cạnh tôi, người của dì bị đánh lúc nào, bị đánh ở đâu? Chúng ta vừa về nước, người của dì ở đâu, tôi làm sao biết được." Mục Uyển nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Hạng Kim Thu nghĩ lại cũng thấy đúng, nhưng trong lòng khó chịu nên chỉ vào Lục Bác Lâm: “Vậy đây là chuyện gì? Không phải cô nói không có gì với anh ấy sao? Bây giờ hai người lén gặp ở đây lại bị tôi nhìn thấy."
Mục Uyển cười và nhìn về phía Lục Bác Lâm, trong mắt có sự khiêu khích lại lóe lên ánh sáng khác thường: “Không phải vừa rồi anh hy vọng tôi nói rõ ràng với dì sao? Tôi và anh không xảy ra chuyện gì, bây giờ anh có thể đi theo dì tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK