Chương 466: Nhìn Thấy Anh, Em Rất Vui
CHƯƠNG 466: NHÌN THẤY ANH, EM RẤT VUI
“Anh đang đề cao chí khí của người khác, diệt đi sự oai phong của chính mình.” Linh ghét bỏ nói.
Alan mỉm cười: “Không, tôi chỉ đả kích cô một chút, để cho cô nhìn thấy rõ mình có bao nhiêu phân lượng mà thôi.”
“Alan, sao anh lại đáng ghét như thế.”Linh bực bội bĩu môi.
“Cô không cảm thấy tôi đang giúp cô à? Tôi không đáng ghét, sự thật đều bày ra trước mặt, cô suy nghĩ một chút xem, phương diện nào của cô cũng không bằng cô ấy, bị cô ấy cướp đi người đàn ông mà mình vừa mắt, có phải trong lòng cô cảm thấy rất không thăng bằng.” Tâm trạng Alan rất tốt, nói.
“Tôi cảm thấy rất thăng bằng, dù sao tôi không bằng người ta, chị gái kia là người tốt, nhưng anh đó, anh dường như không kém người đàn ông kia, có lẽ còn ưu tú hơn anh ấy, tôi cũng không thấy anh ôm được người đẹp về nhà.” Linh đáp trả.
Alan: “…”
“Cô thắng.” Alan xoay người.
Linh lè lưỡi, bổ nhào vào trên lưng Alan, làm nũng: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý, anh ưu tú như thế, nhất định sẽ tìm được cô gái tốt hơn cô ấy, đúng không?”
“Xuống đi, lớn như vậy còn giống như khỉ, tôi không giận cô.” Alan nói.
Linh từ trên lưng Alan đi xuống, thở dài một tiếng, nhìn qua nhà bếp: “Tôi vẫn luôn nghĩ anh sẽ tìm một người bạn gái như thế nào, cô ấy và anh rất xứng đôi.”
Alan mỉm cười: “Tôi đi vào bưng thức ăn, cô nhóc, cô nên rửa tay ăn cơm.”
Alan đi đến nhà bếp, Bạch Nguyệt đã hâm nóng xong ba món ăn: “Tôi đã nói với Linh chuyện em là vợ của Cố Lăng Kiệt, em yên tâm, cô ấy đã chấp nhận, cô ấy sẽ không khiến cho hai người cảm thấy khó chịu.”
“Cảm ơn anh, Alan.” Bạch Nguyệt tin tưởng vào EQ của anh ta có thể xử lý tốt chuyện này.
Bạch Nguyệt bưng đồ ăn lên bàn, luật sư đã đến đây, bọn họ cùng nhau ăn cơm.
“Ăn ngon thật đó, ngon hơn bữa trưa hôm nay tôi ăn ở nhà hàng, thật muốn đưa cô sang nước Anh.” Linh khen ngợi: “Nhưng chồng cô đâu, sao anh ấy còn chưa đến.”
“Anh ấy ở cách chỗ này hơi xa, anh ấy sẽ đến muộn.” Bạch Nguyệt giải thích, cô mơ hồ nghe thấy tiếng máy bay trực thăng.
Cô có một linh cảm, đặt đũa xuống liền lao ra ngoài.
Trên bầu trời có một chiếc máy bay trực thăng nhỏ lóe lên ánh sáng màu đỏ đang bay về phía hướng này.
Bởi vì tuyết đang rơi cho nên mặc dù là buổi tối nhưng bầu trời trắng xóa, có thể nhìn thấy phía dưới máy bay trực thăng hình như có một người đang lơ lửng.
“Wow, người kia là ai, thật ngầu.” Linh cảm thán.
Cố Lăng Kiệt theo dây thừng trượt xuống, tốc độ rất nhanh, giống như một con đại bàng hoãn mỹ hạ cánh, tháo kính râm ra.
Bạch Nguyệt nhìn thấy anh, cô vui vẻ chạy về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt ôm cô, lo lắng nói: “Em đừng chạy, nếu như em bị ngã thì phải làm sao? Bây giờ tuyết còn đang rơi đó.”
“Nhìn thấy anh, em rất vui.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Sau này em không được làm như vậy nữa.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt quan sát Cố Lăng Kiệt, anh đến rất vội, quần áo không kịp thay, trên người anh vẫn mặc một thân quân phục, rất nam tính, giống như mặt trời trong mùa đông lạnh giá khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
“Đúng rồi, anh ăn cơm tối chưa?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt lắc đầu: “Anh chưa ăn.”
“Vào trong đi, em lấy cơm cho anh.” Bạch Nguyệt vui vẻo nắm tay anh đi vào trong.
Linh huých vào bả vai Alan, nhỏ giọng nói: “Dáng vẻ này của anh ấy càng thêm đẹp trai, thật đúng là ba mươi lăm độ không góc chết.”
“Nhóc con, quay về ăn cơm.” Alan đẩy Linh về.
Linh không quay về, mong ngóng nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Linh, ánh mắt anh hơi dừng một chút, sau đó liếc thoáng qua Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Lần trước em đã nói qua với anh, chuyện này về nhà rồi nói.”
Cố Lăng Kiệt nhớ rõ cô đã nói qua, ánh mắt anh nhìn về phía ông cụ Đường, tuy cách xa nhưng anh vẫn rất lễ phép gật đầu.
“Nhanh vào ăn cơm, mọi người đều cho rằng cậu sẽ đến muộn, cho nên ăn cơm trước, xin lỗi.” Ông cụ Đường chào hỏi.
“Không sao, là cháu vội vàng cúp máy, chưa nói rõ ràng.” Cố Lăng Kiệt khách khí nói, đi theo Bạch Nguyệt đến trước bàn ăn.
Bạch Nguyệt xới cho Cố Lăng Kiệt một bát cơm, gắp thịt kho tàu cho anh.
Cố Lăng Kiệt cắn một miếng rồi liếc nhìn cô: “Em nấu à.”
“Vâng.”Bạch Nguyệt mỉm cười.
Cố Lăng Kiệt không nói nữa, tiếp tục ăn cơm.
“Anh bình thường đều lạnh lùng như vậy sao?”Linh hỏi.
Cố Lăng Kiệt khẽ gật đầu, không nói gì.
“Anh thật ngầu.”Linh nói thẳng.
Linh là một cô gái rất nhiệt tình và thẳng thắn.
Bạch Nguyệt nhớ tới Lưu San, ánh mắt cô ảm đạm.
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô, giống như biết cô đang nghĩ gì: “Không có tin tức gì của cô ấy, đó mới là tin tức tốt, đúng không?”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Anh ăn nhiều một chút, nếm thử cánh gà em nấu, vừa rồi Linh còn khen món này rất ngon.”
Vẻ mặt Cố Lăng Kiệt dịu dàng hơn: “Em nấu món gì cũng ngon.”
Linh rất muốn thu lại câu anh thật ngầu này, bởi vì cô ấy phát hiện, lúc người đàn ông này đối mặt với vợ, trong mắt anh đều là dịu dàng.
Sau khi ăn xong.
Bạch Nguyệt ký tên lên bản hợp đồng, gửi một tin nhắn cho ông cụ Đường: “Cảm ơn ông ngoại.”
Tâm trạng của ông cụ Đường rất tốt, ông cụ vẫn luôn cười vui vẻ.
Bạch Nguyệt muốn đi tản bộ, nhưng nghĩ đến việc hôm nay Cố Lăng Kiệt nhất định mệt mỏi, cho nên cô không nhắc đến chuyện này liền lên xe.
Trên đường về, Cố Lăng Kiệt xoa tay cô: “Hôm nay em cảm thấy mệt không?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Em không mệt, anh không cần quá lo lắng cho em.”
“Lúc nữa về đến nhà, em mặc thêm áo khoác, anh và em đi dạo một lát, hiếm khi tuyết rơi, chúng ta ở trên đảo không nhìn thấy tuyết.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
“Như vậy có làm anh mệt không?” Bạch Nguyệt lo lắng cho anh.
“Buổi sáng anh ngủ dậy rất muộn, chút mệt mỏi đó không đáng kể.”
Bạch Nguyệt cười: “Vậy thì được, em rất thích.”
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn bộ dáng vui vẻ của Bạch Nguyệt, tâm trạng anh rất tốt.
Sau khi bọn họ trở về, Cố Lăng Kiệt khoác thêm cho Bạch Nguyệt một chiếc áo khoác, nắm tay cô đi dạo gần đó.
“Hôm nay công việc của anh có thuận lợi không?”
“Ừ, đều là cấp dưới cũ của anh, có Lâm Tiến ở đó, dĩ nhiên là thuận lợi, hôm nay anh mở vài cuộc họp, mặt khác mồi nhử đã được thả ra, chỉ chờ cá đến cắn câu.”
“Lần trước anh nói việc đó giao cho em làm, anh có tìm được người thích hợp không?”
“Vẫn còn đang loại trừ từng người, sau khi chỉnh lý xong sẽ đưa lại cho em, hơn ba mươi năm qua, ba anh không làm được chuyện này, ở trong tay chúng ta lại càng không thể vội vàng, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.”
“Em hiểu.” Bạch Nguyệt cười nói, cô cầm một nắm tuyết từ trên cây, ném lên người Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt rất bình tĩnh nhìn cô.
Lúc đầu Bạch Nguyệt muốn chơi cùng anh, thế nhưng anh quá trầm ổn, ngược lại lộ ra hành động vừa rồi của cô có hơi ngây thơ, cô lúng túng xoa tay.
“Em có muốn chơi tuyết không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu.
“Em còn nhớ cách ngắm bắn anh dạy không? Chúng ta thi xem ai ném trúng vào đầu đối phương.” Cố Lăng Kiệt đội mũ, đặt quả cầu tuyết lên đỉnh đầu, đứng cách cô mười mét.
“Em sợ ném trúng mặt anh.” Bạch Nguyệt nói với vẻ lo lắng.
“Sợ mới có thể ném trúng, bắt đầu.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.