Chương 397: Hóa Ra Cô Là Con Cháu Nhà Giàu Sang Quyền Quý
CHƯƠNG 397: HÓA RA CÔ LÀ CON CHÁU NHÀ GIÀU SANG QUYỀN QUÝ
“Cho nên hôm nay em đặc biệt tới đây để loại bỏ ngay cả cơ hội cuối cùng của tôi à?” Sắc mặt Alan trầm xuống.
“Còn có một việc nữa, tôi vẫn cần anh giúp cho chuyện của Lưu San. Anh có điều kiện gì cứ nói đi.” Trần Niệm nâng cằm lên, dáng vẻ bình sứt không sợ mẻ.
“Nếu như tôi yêu cầu em ở lại bên cạnh tôi một năm thì sao?” Alan hỏi.
Trần Niệm im lặng.
Alan khẽ cười ra tiếng: “Ép nữ thần của tôi làm chuyện cô ấy không muốn làm cũng không phải là điều tôi muốn thấy. Em yên tâm đi, tôi sẽ giúp em mà không cần bất kỳ điều kiện gì cả. Tôi chỉ hi vọng sau này chúng ta gặp mặt vẫn có thể làm bạn. Tôi còn nhớ em đã nói là muốn nấu cơm cho tôi ăn đấy?”
Trần Niệm nhìn anh ta đầy cảm kích.
Alan khẽ xoa tóc của cô: “Thật ra, mấy ngày nay tôi cũng nghĩ rất nhiều rồi. Tôi biết, lúc đầu em nói muốn qua lại với tôi cũng không phải bởi vì thích tôi. Em có quá nhiều suy nghĩ và e ngại, có thể cũng có phần lợi dụng tôi, nhưng em thật sự đã thu hút tôi.”
“Tôi chỉ muốn thoát khỏi có vài người dây dưa, nghĩ một khi tìm một người bạn trai sẽ tốt hơn cho nên mới chọn anh.” Trần Niệm giải thích.
“Em tốt đẹp, kiên cường, dũng cảm, lương thiện, trượng nghĩa, thông minh, xinh đẹp như vậy, tôi cũng chỉ có vẻ ngoài hoa lệ, bối cảnh phù phiếm nhưng sức khỏe thật sự không tốt lắm.” Alan đau xót nói.
“Tôi đã từng cắt cổ tay, từng trúng độc và nhảy xuống biển, phẫu thuật thẩm mỹ, kết hôn hai lần và đổi tên đổi họ sống cuộc sống mới. Tôi cũng không phải tốt đẹp như anh tưởng đâu. Cho dù là ba của tôi, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ tha thứ. Alan, tôi cảm ơn anh về chuyện của Lưu San. Nếu có một ngày anh gặp nạn, tôi nhất định sẽ dốc hết sức.” Trần Niệm cam đoan.
“Em có thể nói cho tôi biết những điều này đã chứng tỏ em xem tôi làm bạn rồi, tôi sẽ không phụ sự tin tưởng của em đâu. Tất cả những bí mật của em tuyệt đối sẽ không lọt ra ngoài từ chỗ tôi. Em gặp nạn, tôi cũng sẽ dốc hết sức.” Alan mỉm cười hứa hẹn.
Trần Niệm nghiêng người ôm lấy Alan. “Cám ơn anh, còn nữa, xin lỗi.”
“Tôi đã từng nói em vĩnh viễn không cần phải xin lỗi tôi. Tất cả những gì tôi làm cho em đều là cam tâm tình nguyện.” Alan trầm giọng nói.
Trần Niệm thả Alan ra, trong lòng có trăm nghìn lời muốn nói lại không thể nói ra được.
Cô cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta, cảm ơn anh ta đã bỏ ra mà không mong được báo đáp.
“Vậy tôi xuống xe đây.” Trần Niệm nói.
“Bao giờ bạn em tới nước Anh thì em nhớ nói cho tôi biết trước một ngày đấy.” Alan dặn dò, trong ánh mắt có phần đau xót.
“Vâng.”
Môi Alan hơi cong lên: “Tôi đã đặt cho em phòng số 1809 rồi. Cho dù không làm được người yêu nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn, em cũng phải để cho tôi làm tròn bổn phận của chủ nhà chứ?”
“Được. Em đi cất hành lý đã.” Trần Niệm đẩy cửa xe bước xuống.
Alan cũng xuống xe, giúp cô lấy hành lý xuống: “Bao giờ thì em đi?”
“Ngày mai.”
“Em chỉ ở lại có một ngày à?” Alan hơi thất vọng: “London có rất nhiều cảnh đẹp nổi tiếng, sợ là trong một ngày có lẽ sẽ không kịp đi xem hết đâu. Em muốn đi đâu nhất?”
“Anh có chỗ nào tốt để giới thiệu cho tôi không?”
“Nếu em không thấy mệt thì cất hành lý xong, tôi sẽ dẫn em tới một chỗ.” Alan mỉm cười nói.
Trần Niệm gật đầu: “Được.”
*
Alan lái xe hai tiếng rưỡi đến trước một nhà thờ.
“Nhà thờ này được xây theo phong cách của nhà thờ thánh Paul, phía sau nhà thờ là cung điện Buckingham thu nhỏ, ở đây có thể ăn cơm, cưỡi ngựa và đánh golf.” Alan giới thiệu nói.
Trần Niệm bước xuống xe và nhìn qua một lượt: “Nhà thờ này đúng là có đặc trưng của nước Anh, nhưng người tham quan có vẻ ít quá.”
“Nơi này là chỗ của bà nội tôi, không phải mở cho người ngoài.”
“Sao? Bà nội anh à?” Trong lòng Trần Niệm có cảm giác kỳ quái.
Quan hệ giữa cô cùng Alan bây giờ không thích hợp để gặp người nhà của anh ta.
Alan nhìn ra được lo lắng của Trần Niệm: “Em không cần lo lắng đâu. Bà nội tôi muốn được gặp em, nhưng bà rất tôn trọng tôi. Tôi sẽ nói rõ quan hệ của tôi và em cho bà nội biết. Mặt khác, bà nội tôi có một người bạn đặc biệt tốt là người nước A. Bà thấy em từ nước A tới, chắc chắn sẽ rất vui mừng đấy.”
“Nhưng em chẳng mang theo món quà nào cả.” Trần Niệm không có thói quen đi tay không tới gặp người lớn tuổi.
“Em chính là món quà tốt nhất rồi. Em cứ nói chuyện với bà nội tôi là được rồi.” Alan nói vậy mà cô không đi thì có vẻ không hợp tình người cho lắm.
Alan dẫn cô đi qua nhà thờ, qua cung điện Buckingham thu nhỏ, vào trong một đại điện lộng lẫy. Cô nhìn thấy một bà cụ đang pha trà.
“Bà nội, cô ấy là Trần Niệm, bạn của cháu ở nước A.” Alan mỉm cười giới thiệu.
“Cháu từ nước A tới à?” Bà nội Alan mỉm cười nhìn về phía Trần Niệm nói với vẻ yêu thương: “Được, rất tốt, Tiểu Đường cũng là người nước A đấy.”
“Cháu chào bà nội.” Trần Niệm cung kính nói.
“Em qua đây.” Alan vẫy tay với Trần Niệm và căn dặn người làm: “Lấy album ảnh tới cho tôi.”
Trần Niệm lúng túng liếc nhìn Alan rồi đi tới trước mặt bà cụ.
Bà cụ cười nhìn Trần Niệm: “Alan từng nhắc tới cháu và nói muốn từ hôn để lấy cháu. Bà thấy cháu rất tốt, chuyện từ hôn cứ để cho bà quyết định.”
“Chuyện này...” Trần Niệm lại nhìn về phía Alan.
“Bà nội, Tiểu Niệm và cháu chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng chuyện từ hôn vẫn phải làm.” Alan giải thích.
“Cái gì? Lần trước không phải cháu nói cháu thích cô ấy, muốn cưới cô ấy sao? Cháu đừng cho rằng bà lớn tuổi thì hay quên, bà vẫn còn nhớ rõ đấy.” Bà nội không bình tĩnh nói.
“Lần trước là cháu suy nghĩ quá nhiều thôi. Cháu và Tiểu Niệm đã nói rõ chỉ làm bạn thôi. Được nữa, bà nội, Tiểu Niệm là khách đấy.” Alan bỏ qua đề tài này.
Bà cụ hiểu rõ và thở dài, nhìn Trần Niệm cười tiếc nuối.
Cô giúp việc cầm album tới.
Bà nội hoài niệm mở ra, chỉ vào tấm ảnh một người phụ nữ mặc sườn xám thời dân quốc nói. “Người này chính là Tiểu Đường.”
Trần Niệm cảm thấy kinh hãi.
Người phụ nữ này giống hệt với mẹ cô...
“Tiểu Đường cũng là người đáng thương. Khi đó bà ấy theo chồng tới nước Mỹ phát triển đã để con lại cho ba mẹ chăm sóc. Không ngờ khi ba mẹ bà ấy dẫn theo đứa trẻ đi tìm bà ấy lại gặp phải động đất, tất cả đều chết hết.” Bà nội giải thích.
“Tất cả đều chết hết ạ?” Trần Niệm hơi hoảng hốt: “Bà ấy còn có người thân nào còn sống không?”
Bà nội lắc đầu: “Bà ấy không sinh thêm đứa con nào nữa. Sau đó, chồng bà ấy lại cưới một người vợ khác. Người này sinh cho chồng bà ấy một đứa con trai và một cô con gái, nhưng chúng không có quan hệ gì với Tiểu Đường. Tiểu Đường buồn bã không vui, hơn bốn mươi tuổi thì qua đời. Bà ấy là người bạn tốt nhất của bà.”
Trần Niệm rũ mắt xuống.
Mẹ cô là cô nhi nhưng rất giống với người phụ nữ trong hình. Có thể mẹ cô chính là đứa trẻ còn sống sót. Chỉ có điều Tiểu Đường cũng đã chết, mẹ cũng điên rồi, hình như cô không cần thiết để liên lạc lại nữa.
Trước đây, Hình Bắc Xuyên vứt bỏ Bạch Bích vì bà là cô nhi, không có gia thế hiển hách.
Nếu trước đây Bạch Bích không thất lạc ba mẹ, lúc đó có thể cũng là người trong giới thượng lưu, sẽ không bị vứt bỏ, cũng sẽ không bị điên.
Đáng tiếc, trên thế giới không có nếu như, cũng không thể làm lại.
Về sau cô đi mỗi bước đều phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa...