Chương 1434: Không Vấn Đề Gì Chứ?
CHƯƠNG 1434: KHÔNG VẤN ĐỀ GÌ CHỨ?
“Em không sao mà, anh xem, mấy món mà anh đưa qua món nào cũng ngon hết, nhưng mà lúc tối em thật sự ăn quá nhiều rồi, nên em không có đói đâu.” Mục Uyển thành thật nói.
“Anh biết rồi, anh vẫn sẽ chuẩn bị bánh mì và bánh kem cho em, nếu em đói thì ăn. Như vậy trước đi, anh không làm lỡ thời gian của em nữa, ngày mai tỉnh dậy nhớ gọi điện cho anh.” Hạng Thịnh Duật dặn dò nói, rồi lại thấp giọng nói thêm một câu: “Ngày nào cũng là anh gọi cho em, giống như là chỉ có anh nhớ em thôi vậy.”
Mục Uyển cảm thấy có chút có lỗi, nhưng quả thật là có nhiều chuyện phải xử lý quá, ngay cả thời gian và công sức nhớ anh ấy cũng không có nữa: “Em biết rồi, em ngủ dậy sẽ gọi cho anh ngay, anh có thời gian thì mau đi ngủ đi.”
“Ừm, nhớ đó.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì liền cúp điện thoại.
Mục Uyển cất điện thoại rồi đưa mắt nhìn sang đồng nghiệp.
Đồng nghiệp cười rạng rỡ, khuôn mặt tràn đầy hâm mộ và hạnh phúc: “Anh Hạng tốt với Phu nhân thật đó, tôi thật không ngờ anh Hạng lại là một người đàn ông tốt như vậy a, tôi mà nói với người khác, chắc chắn sẽ không có ai tin đâu.”
Nghĩ tới những chuyện mà Hạng Thịnh Duật đã làm cho mình, trong lòng Mục Uyển lại ngập tràn mật ngọt, cô cong khoé môi lên cười: “Mỗi một người đều có rất nhiều phẩm chất, người khác không biết thì chỉ có thể đi phán đoán theo trí tưởng tượng của mình thôi, cho nên họ sẽ không biết được con người chân chính của người đó là như thế nào. Nếu người khác đã không biết thì cũng không nên để ý đến những lời đánh giá của họ về mình làm gì.”
“Tôi cảm thấy Phu nhân rất rộng lượng, nói thật, mới đầu chúng tôi cũng rất lo, cảm thấy cô chỉ vì quyền lực tối cao nên mới đánh bại Phu nhân Lan Ninh, trở thành Bộ trưởng của chúng tôi, chúng tôi thật sự rất sợ Phu nhân sẽ không làm được. Nhưng mà bây giờ xem ra Phu nhân đích thực là một người rất có năng lực.” Đồng nghiệp mỉm cười nói.
Mục Uyển liếc nhìn đồng nghiệp của mình một cái.
Người đồng nghiệp này giỏi nịnh hót thật.
“Không có đâu, chuyện nào cũng có khó khăn và dễ dàng, chuyện dễ thì giải quyết dễ, không cần năng lực quá mạnh, còn chuyện khó thì phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực, chúng ta đều làm việc vì nước nhà, nước nhà tốt thì chúng ta mới tốt, đúng không?” Mục Uyển ôn hoà nói, thanh âm rất ung dung, rất quý phái, trầm tĩnh mà cũng rất có sức mạnh.
“Đúng vậy thưa Phu nhân, cô đúng là một nhân vật truyền kỳ mà. Trước đây tôi có nghe qua chuyện của cô, tôi cũng rất tò mò rằng rốt cuộc một cô gái mới hơn hai mươi mấy tuổi lấy đâu ra nhiều sự kiên quyết như vậy, nhưng sau khi làm việc với cô, tôi đã hiểu rồi.” Đồng nghiệp tiếp tục nịnh nọt.
Mục Uyển khẽ mỉm cười: “Chúng ta bàn bạc tiếp đi, lát nữa Hạng Thịnh Duật mang đồ ăn khuya tới, anh có thể ăn rồi mới đi cũng được, cũng có thể mang về ăn luôn.”
Cô nói qua loa rồi quay trở về vấn đề chính, tiếp tục làm việc.
Một tiếng sau, người của Hạng Thịnh Duật đã đưa đồ ăn khuya tới, ngoại trừ một số lượng lớn bánh mì và bánh ngọt thì còn có một phần hoành thánh nóng hổi được chuẩn bị riêng cho cô nữa.
Trong lòng của Mục Uyển cảm thấy rất ấm áp, so với những món ăn ngọt mát lạnh thì cô quả thực thích ăn những món ấm nóng hơn, như vậy sẽ khiến cả trái tim và cơ thể đều trở nên ấm áp.
Cô nghĩ ngợi một lúc, vốn định sẽ gọi cho Hạng Thịnh Duật nhưng nếu như bây giờ Hạng Thịnh Duật ngủ rồi thì sao, anh ấy vốn đã không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi, nên cô không quấy nhiễu anh ấy thì hơn.
Sau khi do dự một lát, cô chỉ gửi một tin nhắn đi.
“Hoành thánh anh chuẩn bị rất ngon, em rất thích, cũng rất nhớ anh nữa, nhưng anh không cần trả lời đâu, nghỉ ngơi thật tốt đi.” Sau khi nhắn xong thì cô bắt đầu ăn khuya, vừa ăn vừa sắp xếp lại những công việc vừa nãy, để chắc chắn không còn vấn đề gì nữa.
Sau khi ăn xong, cô lại gọi đồng nghiệp khác vào.
Cuộc họp lần này kéo dài đến tận 8 giờ 20 phút ngày hôm sau.
Cũng không biết là do vận động trí óc lâu quá, khiến não quá sôi nổi nên dẫn đến không buồn ngủ hay là do căng thẳng nữa. Thật ra cô có chút đau đầu, mắt cũng đau thậm chí là tim cũng đau nữa, cả người đều uể oải nhưng không buồn ngủ chút nào.
Đổng Mạn Tuyết lúc này đã đến công ty, biết được Mục Uyển đã họp cả đêm.
“Phu nhân, cô phải chú ý sức khoẻ chứ, cô như vậy liều mạng quá rồi đó.” Đổng Mạn Tuyết quan tâm nói.
“Không sao đâu, chỉ là chuyện này quá khẩn cấp, sau này cũng hiếm khi gặp lại nữa rồi. Giải quyết, xử lý xong hết mọi chuyện thì mới thả lỏng được. Nếu như xử lý không tốt thì sau này sẽ có nhiều rắc rối dai dẳng lắm.” Mục Uyển nói.
“Chuyện của nước SKY lần này, chắc sau này sẽ có nhiều rắc rối lắm đây.” Đổng Mạn Tuyết lo lắng nói.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc nên Mục Uyển cũng không muốn tiết lộ quá nhiều, không nên nói hết bí mật cho người khác nghe, cho dù là người mà mình tín nhiệm đi nữa, bởi vì cái mà bạn gọi là tín nhiệm cũng chỉ là cảm giác của bạn mà thôi, còn cảm giác của người khác thì thường mang theo những sự tưởng tượng và nhận định phiến diện của mình.
Trong lịch sử có rất nhiều vị anh hùng đã ngã xuống vì quá tín nhiệm, nhưng cũng có rất nhiều vị anh hùng lại vì đa nghi mà ngã xuống.
Cô cảm thấy mình nên cố gắng tin tưởng người khác hết mức có thể, nhưng cũng phải tự bảo vệ mình.
“Không biết nữa, chuyện này để xem sau đã, dù sao đi nữa thì xử lý mấy chuyện khẩn cấp trước vẫn tốt hơn. Bên đối phương chắc chắn cũng đã có suy xét, nếu chuyện ập đến thì chúng ta cứ đối mặt rồi sau đó tìm cách giải quyết, vì chung quy cuối cùng cũng phải giải quyết mà thôi, còn nếu như trốn tránh thì sẽ không bao giờ giải quyết xong xuôi được, không nên nhắc về quá khứ cũng không sợ tương lai. Hôm qua cô cũng bận rộn cả ngày rồi, có gì khó khăn không?” Mục Uyển hỏi.
“Bên tôi đã xắp xếp thoả đáng xong hết rồi, cũng chuẩn bị thêm ba kế hoạch dự phòng, cũng đã sắp xếp hoàn tất rồi, tiếp theo đây chỉ đợi đón bọn họ rồi sẽ xem xét tiếp thôi. Phu nhân, cô mau đi nghỉ ngơi chút đi, có sức lực, có tinh thần thì mới xử lý được những tình huống phát sinh chứ.” Đổng Mạn Tuyết hỏi.
Mục Uyển cũng cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau: “Ừm, cũng được, mấy chuyện sau này làm phiền cô coi sóc vậy.”
“Chuyện tôi nên làm thôi, Phu nhân ăn sáng chưa?” Đổng Mạn Tuyết hỏi.
Cũng không biết là do hôm qua nghỉ ngơi không tốt, hay là ăn quá nhiều không tiêu hoá được mà cô cứ cảm thấy chướng bụng, hơn nữa cũng không có khẩu vị ăn nữa.
“Không cần đâu, tôi đi ngủ một chút đã.” Mục Uyển nói, sau đó cô đi vệ sinh cá nhân rồi nằm lên giường, bật nhạc dễ ngủ lên.
Cũng không biết qua bao lâu, cô vì lạnh quá nên đã tỉnh dậy.
Bây giờ đã là mùa xuân rồi, nhiệt độ có lúc lên tới 26 độ, cũng có lúc chỉ có 15 độ mà thôi, cho nên cô đã đắp một tấm chăn.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ một cái, đã là 1 giờ 15 phút chiều.
Nãy giờ ngủ cũng được 5 tiếng đồng hồ rồi.
Cô đã từng đọc một bài báo, nói là, một người trưởng thành nên ngủ từ 6 đến 8 tiếng mỗi ngày, nếu như chỉ ngủ ít hơn 6 tiếng trong một thời gian dài thì những độc tố có trong não sẽ không được tẩy sạch. Thực tế, nó sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ và IQ và cả sức khoẻ.
Còn nếu hơn tám giờ thì não cũng sẽ thiếu oxy, và con người sẽ trở nên lười biếng và thiếu tinh thần.
Nếu như ngủ được thêm một tiếng nữa thì tốt quá rồi.
Nhưng hôm nay vẫn còn rất nhiều việc cần phải xử lý nữa.
Sau khi đánh răng và rửa mặt, cô gọi cho Đổng Mạn Tuyết trước.
“Phu nhân, cô dậy rồi sao?” Đổng Mạn Tuyết hỏi: “Bây giờ tôi đến văn phòng của cô sao?”
“Ừm, cô tới đây chút đi, tôi muốn tìm hiểu tiến trình công việc hôm nay một chút, không có gì đặc biệt xảy ra chứ?” Mục Uyển hỏi.
….….