Chương 1080: Thất Vọng Về Anh Sao?
CHƯƠNG 1080: THẤT VỌNG VỀ ANH SAO?
Phó Hâm Ưu cầm giỏ trái cây đi vào, liền chạy ngay tới nhìn cánh tay của Hình Thiên, tuy rằng vết thương đã được xử lý kịp thời nhưng vì bị bị rắn cắn nên đã khiến các mạch máu đều chuyển màu tím đen và sưng to, trông rất ghê người.
“Lần này rất cảm ơn Tổng thống Hình, nếu như không có anh thì người nằm ở trên giường bệnh bây giờ chính là tôi, có lẽ phải một tháng nữa tôi cũng không xuống được giường.” Phó Hâm Ưu nói xin lỗi.
“Cô là khách quý, là do tôi đã sơ suất không kiểm tra kỹ càng, suýt chút nữa khiến cô bị rắn cắn, đã để cô chịu kinh hãi, tôi mới là người nên áy náy.” Hình Thiên nói.
Phó Hâm Ưu nở nụ cười: “Bây giờ tôi đã biết, vì sao Mục Uyển lại yêu anh sâu đậm như vậy.”
“Hiện giờ Mục Uyển hoạt động ở trong nước, vừa đúng thuộc chuyên nghành của cô, sau này còn phải hy vọng được cô quan tâm nhiều hơn.” Hình Thiên mở miệng nói.
“Mẹ tôi rất coi trọng cô ấy, nói không chừng cô ấy có thể thăng tiến nhanh chóng, tôi phải là người cần cô ấy quan tâm mới đúng, mẹ tôi muốn tôi học tập cô ấy, mà cô ấy có thể được anh ưu ái như vậy, thì đúng là tôi nên học tập cô ấy rồi.”
“Mấy ngày nay chỉ sợ tôi không thể tự mình tiếp đãi cô chu đáo, ở trong nước vẫn còn nhiều địa điểm du lịch không tệ, tôi sẽ cho người của tôi đi cùng cô, cô cần gì thì cứ nói.” Hình Thiên nói.
Phó Hâm Ưu giật giật khóe miệng: “Anh đã cứu tôi, tôi cũng nên hợp tác với anh, lại nói, anh vì tôi mà bị thương, tôi cũng không thể cứ như vậy mà rời đi, mẹ tôi mà biết chắc chắn bà sẽ trách móc tôi không hiểu chuyện, anh cứ dưỡng thương cho thật tốt trước đã, những việc khác hãy giải quyết sau.”
“Ừm.”
Bác sĩ trưởng khoa đi vào, nhìn thấy Phó Hâm Ưu ở đây, chợt ngẩn người, không nói gì.
Phó Hâm Ưu hiểu ra vì cô ta đang ở đây nên bác sĩ không tiện báo cáo, hiểu ý mà đứng lên nói: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài trước.”
“Được. Tiễn khách.” Hình Thiên dặn dò vệ sĩ đưa Phó Hâm Ưu đi ra ngoài.
Sau khi Phó Hâm Ưu rời khỏi, trưởng khoa mới lên tiếng: “Mọi việc đã sắp xếp xong, bây giờ chúng tôi sẽ đưa ngài xuống.”
Hình Thiên gật đầu đồng ý.
Nửa tiếng sau
Mục Uyển thấy Hắc Muội ăn không còn thứ gì, nói với người phục vụ: “Tính tiền cho tôi.”
Người phục vụ nhìn thoáng qua Hắc Muội, cung kính mà trả lời: “Hoá đơn của hai người đã được người đàn ông khi nãy tới cùng cô thanh toán rồi.”
“Ừm, cảm ơn anh.” Mục Uyển cầm lấy khẩu trang, đeo lên mặt.
“Phu nhân, bây giờ chúng ta trở về sao?” Hắc Muội hỏi.
“Hôm nay chúng ta không trở về nước, em muốn làm gì thì làm.” Mục Uyển nói.
Hắc Muội nở nụ cười cợt nhả: “Em muốn đi theo phu nhân, phu nhân đừng bỏ mặc em. Sau này em chắc chắn sẽ rất ngoan, mọi chuyện đều nghe theo phu nhân, việc phu nhân không làm em cũng sẽ kiên quyết không làm.”
Mục Uyển quyết tâm: “Hắc Muội, chúng ta đã quyết định rằng sẽ không để em tiếp tục đi theo tôi nữa, em quá đơn thuần, không nên vướng vào hoàn cảnh phức tạp này, hơn nữa, thân thủ của em cũng không tốt, ngay cả một vệ sĩ bên cạnh Hạng Thịnh Duật em cũng không thể đánh lại được, khiến tôi lúc nào cũng phải lo cho sự an toàn của em, vì vậy em hãy rời đi cho tôi.”
Hắc Muội nhìn ra được những lời Mục Uyển nói là thật lòng, nụ cười ngưng đọng ở trên mặt cô: “Sau này em sẽ nỗ lực luyện võ.”
“Vậy chờ sau khi em võ công của em tốt hơn, hãy đến tìm tôi. Lần trước tôi cho em tiền, em không cần trả lại tôi đâu, có số tiền đó trong tay, mặc dù em không làm vệ sĩ, cũng có thể không cần lo cơm áo, bữa cơm này, coi như là bữa ăn cuối cùng giữa hai chúng ta, từ nay đừng tiếp tục đi theo tôi nữa.” Mục Uyển lạnh lùng nói.
“Tôi thề sẽ liều mạng bảo vệ phu nhân.” Vành mắt Hắc Muội đỏ hoe, giơ lên tay thề.
“Điều tôi mong muốn từ trước đến nay đều không phải là việc em liều mạng bảo vệ, mọi việc cứ quyết định như vậy đi.” Mục Uyển nói xong liền xách túi lên, đi ra ngoài cửa.
Hắc Muội vẫn luôn đi theo sau Mục Uyển.
Mục Uyển đi ra khỏi ngõ nhỏ thì bị mấy người vệ sĩ ngăn lại.
Mục Uyển nhận ra một người trong số đó là người thân cận bên cạnh Hình Thiên.
“Phu nhân, xin hãy đi theo chúng tôi.” Vệ sĩ hạ giọng nói.
“Anh ấy đã tới rồi sao?” Mục Uyển hỏi.
Vệ sĩ gật đầu.
Mục Uyển thở dài một tiếng, cô còn ở lại đây mấy ngày nữa, anh muốn gặp cô, Không thể nào không gặp được.
Cô theo vệ sĩ bước căn phòng ở trên xe.
Hình Thiên đang dựa người trên giường, anh vẫn còn đang truyền nước.
Mục Uyển liếc mắt nhìn cánh tay anh một cái, thấy tay anh đã sưng thành hai vết lớn.
Mấy người bác sĩ chờ ở phía sau nơm nớp lo sợ.
Hình Thiên vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nặng nề nói: “Vẫn còn tức giận sao?”
Mục Uyển lắc đầu, cô không thấy có chỗ nào ngồi nên đành ngồi xuống mép giường, bình tĩnh nói: “Không tức giận.”
“Nếu chuyện xảy ra ở phủ tổng thống, tôi đương nhiên có trách nhiệm liên quan, tôi chắc chắn sẽ không thể bọn chúng ra tay, mà do gần đầy tôiđi cùng với Phó Hâm Ưu, đây cũng là tình thế cấp bách thôi.” Hình Thiên giải thích nói.
“Em hiểu.” Mục Uyển nói.
Trong lòng cô thật sự không trách anh, cô cũng hiểu tình cảnh của anh, anh đang đứng ở địa vị cao, nếu mắc phải dù chỉ là một sai lầm nhỏ cũng sẽ bị phóng đại lên, một khi rơi xuống đáy vực, có thể sẽ phải ngồi tù cả đời.
Chỉ là, trong lòng cô đã lạnh, tâm cũng sẽ trở nên lạnh nhạt.
Hình Thiên giơ tay chạm đến bên mặt cô, Mục Uyển phòng bị định né tránh.
Hình Thiên nhăn hàng lông mày, nhìn cô chăm chú, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế không buông xuống.
Mục Uyển nở nụ cười: “Anh có đói không? Hiện giờ tay anh bị thương như vậy, tốt nhất nên ăn chút cháo thanh đạm.”
Hình Thiên thu tay lại, im lặng không nói gì.
Mục Uyển bị anh nhìn như vậy, cũng cảm thấy không được tự nhiên: “Em thấy tình trạng của anh hiện tại, vẫn nên tới bệnh viện dưỡng thương thì tốt hơn, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Hình Thiên liếc nhìn cô, anh vẫn không nói lời nào như cũ, hai phút trôi qua, không khí càng ngày trở nên quỷ dị.
“Anh làm sao vậy?” Mục Uyển hỏi.
“Rất thất vọng về tôi sao?” Hình Thiên hỏi cô, nhưng giọng điệu của anh lại giống như đang trần thuật.
“Nếu nói là thất vọng về anh, không bằng nói là em thất vọng với chính mình, cuộc sống này quá khắc nghiệt, hiện thực cũng thế, mà bản thân em lại quá nhỏ bé, Hình Thiên, anh hãy dưỡng bệnh cho tốt, sau này đừng để bản thân bị thương nữa, gần đây anh đã bị thương quá nhiều rồi.” Mục Uyển nói.
“Lúc trước khi tôi bằng tuổi em, tôi cũng cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, tôi chỉ là một chiến binh nhỏ nhoi, kẻ thù của tôi là người nắm trong tay quyền sinh quyền sát, nhưng, chỉ cần tôi luôn kiên định với mục tiêu, luôn hướng tới mục tiêu, một năm, 5 năm, rồi mười năm, chắc chắn sẽ có một ngày tôi đạt được mục tiêu, điều kiêng kị nhất chính là vừa gặp khó khăn đã từ bỏ.”
Mục Uyển nhếch khóe miệng: “Con người luôn u mê không tỉnh ngộ, việc của 5 năm sau, rồi mười năm sau nữa, ai có thể nói chính xác được, bây giờ chưa phải kết thúc, mà chính là bắt đầu một lần nữa, Hình Thiên, em muốn bản thân mình trở nên tốt đẹp hơn.”
Hình Thiên nhìn Mục Uyển một cách thâm thúy: “Tôi sẽ giúp em.”
“Anh đã giúp đỡ em đã quá nhiều, nếu anh giúp đỡ em, em sẽ dựa dẫm vào, sẽ lùi bước, sẽ có kiêng kị, cũng có sự uy hiếp, càng khó khiến chính mình trưởng thành, có lẽ anh nên để em đi một mình, em mới có thể khiến chính mình mạnh mẽ hơn.” Mục Uyển bình tĩnh nói một cách lý trí.
Mặc kệ anh nói gì, cũng không có tác dụng với cô.
Mục Uyển có suy nghĩ riêng của mình, cô không nên bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác, sau này cô cũng sẽ không vì hậu quả mà có suy nghĩ khác.
Anh lập tức cảm thấy trống rỗng, cũng là lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy: “Nếu em muốn trở về, hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ đến đón em.”
Mục Uyển nở nụ cười, tựa như từ trước đến nay chưa trải qua bất kỳ sự tổn thương nào, cô thờ ơ bình thản đáp: “Được.”