Chương 1055: Mặc Áo Giáp Vào Một Lần Nữa
CHƯƠNG 1055: MẶC ÁO GIÁP VÀO MỘT LẦN NỮA
Hình Thiên vẫn nghiêm mặt như trước, bước lên trên.
Thuộc hạ của anh ấy đưa khăn đến, Hình Thiên nhận lấy, trực tiếp ném cho Mục Uyển, lạnh lùng nói: “Đến khách sạn gần nhất.”
Anh lên xe.
Mục Uyển nhìn thấy bác sĩ đi theo.
Cô đi đến vị trí cạnh ghế lại, nhìn thấy sự nhếch nhác của mình qua sự phản chiếu của cửa sổ thủy tinh.
Tóc là giả, cho nên, bây giờ có chút lệch, trang điểm cũng bị trôi đi hết, nhìn thấy cực kỳ buồn cười.
Lớp trang điểm đã không còn, quần áo đắt tiền, cô giống như một chú hề đang nhảy nhót vậy, chỉnh lại đầu tóc một chút, ngồi xuống ghê cạnh người lại.
Mặc dù có mở hệ thống sưởi, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến cả người đều run lên, nhìn Hình Thiên ở sau xe từ trong kính.
Anh ấy tựa lên ghế, nhắm mắt lại, cả người cũng đều ướt sũng, một câu cũng không nói.
Bác sĩ ở bên cạnh không biết làm sao.
Hai phút sau, bọn họ đã đến khách sán gần đó.
Thuộc hạ của Hình Thiên đưa thẻ phòng cho Mục Uyển.
Cô cùng vào thang máy với Hình Thiên.
Hình Thiên nhìn về phía trước, không có nhìn cô, cũng không nói chuyện với cô, giống như xem cô là không khí vậy.
Tâm trạng của Mục Uyển dần trở nên bình tĩnh, rũ mắt xuống.
Đến tầng 21. . .
Mục Uyển nhìn thẻ phòng, phòng số 2108.
Cô cũng không nhìn Hình Thiên nữa, vào phòng của mình, đóng cửa lại, tháo tóc giả ướt sũng xuống, ném vào trong thùng rác.
Đi tắm rửa trước, trên người đã lạnh đến đỏ lên rồi, cô ngâm mình trong bồn tắm lướn ấm áp, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ trong hốc mắt.
Hạnh phúc, sẽ làm người ta trở nên sáng sủa, cũng sẽ buông thả trong hạnh phúc, trái tim trở nên mềm mại.
Còn nghịch cảnh, có thể khiến người ta trở nên ngày càng kiên cường hơn, nhưng trái tim của cô, lại ngày càng hờ hững.
Bị tổn thương nhiều rồi, trong lòng sẽ đúc thành một bức tường, trên người cũng sẽ mặc áo giáp vô hình vào.
Chuyện đàm phán đã tạm xong rồi, cô không còn lập trường ở lại thêm nữa.
Cô có thể rời đi ngay hôm nay rồi.
Nhưng nếu hôm nay cô rời đi ngay, Hình Thiên sẽ cảm thấy áy náy.
Cô không muốn anh ấy áy náy, lại càng không muốn sự đồng cảm của anh ấy, nếu đã trở thành vật hy sinh rồi, ngoài chấp nhận,còn có thể làm gì nữa chứ.
Cô nhỏ bé như vậy, nhỏ bé không đáng kể như thế, giống như một hạt bụi vậy.
Có lẽ, cô chết đi, cũng không có ai sẽ buồn.
Giống như Hình Thiên chỉ tức giận và thất vọng vì hành động của cô vậy.
Trái tim rất đau đớn, đau đớn đến chỉ có nước mắt, mới có thể làm bạn.
Khóc, sao mà không phaỉ là hành động của kẻ yếu chứ! ! !
Mục Uyển mở đôi mắt đỏ ửng ra, tầm mắt cũng trở nên sáng trong.
Cô đứng lên từ trong bồn tắm lớn, lau khô người, thay quần áo mới, trang điểm, đội tóc giả mới lên, đeo trang sức, sửa sang lại mình ở trước gương một chút, mở cửa đi ra ngoài.
Phòng đối diện là của Hình Thiên, có rất nhiều vệ binh đứng ngoài cửa.
Cô đi qua, gõ cửa.
Trong cánh cửa không có âm thanh gì.
Cô lại gõ cửa.
"Vào đi." Hình Thiên trầm giọng nói.
Vệ binh mở cửa ra, Mục Uyển đi vào.
Hình Thiên ngồi dậy từ trên giường, bác sĩ đứng bên cạnh, có lẽ vừa kiểm tra xong cho Hình Thiên.
Mục Uyển nở nụ cười: "Xin lỗi, hại anh rơi xuống nước, anh ấy không sao chứ?"
Câu cuối cùng, Mục Uyên là hỏi bác sĩ.
Bác sĩ cung kính trả lời: "Cũng không có việc gì lớn."
"Vậy tôi yên tâm rồi." Mục Uyển nhìn về phía Hình Thiên, đối diện với ánh mắt thâm thúy sâu xa của anh ấy: "Nếu anh có việc gì thì em có lỗi quá, cũng may anh không sao."
Hình Thiên quan sát ánh mắt của Mục Uyển.
Trước đây, ánh mắt của cô rất trong suốt, mỗi lần đều là dáng vẻ ham học hỏi, hơn nữa còn tích cực phát biểu suy nghĩ của mình, để anh sẵn lòng dạy mọi thứ cho cô.
Bây giờ, cô đã che giấu quá nhiều cảm xúc.
"Uyển Uyển, anh thề, một ngày nào đó anh sẽ để em quan minh chính đại trở về." Hình Thiên hứa hẹn.
Mục Uyển cười nhạt.
Cô đã không tin nữa rồi, có trở về hay không, cũng không có tác dụng gì, hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều, mới có thể càng tuyệt vọng hơn.
"Không sao cả, Thiên, anh dùng tất cả tinh lực của mình để đối phó với bên Sở Dã Bạch đi, con người Sở Dã Bạch này, rất giống như ngư ông, lúc thì anh ta đánh lại Hạng Thịnh Duật, lúc thì đánh lại Hoa Quan Lâm, lại không ngừng nhảy tới lui giữa hai quyền thế lớn, dã tâm bừng bừng, Bây giờ em sống ở trong nước rất tốt, cậu nhỏ rất che chở em, đã có công việc ổn định ở Bộ Ngoại dao rồi, anh cũng biết đây, phu nhân Lan Ninh đang trọng dụng em, thời gian dài trôi qua, tất cả đều sẽ phát triển theo hướng tốt thôi.”
Cô nhàn nhã nói, những lời này đều đứng trên lập trường của anh ấy.
Nhưng mà, anh lại cảm thấy trái tim rất đau.
Anh của trước kia, kiêu ngạo tư tin, lòng dạ sâu xa, sau khi làm Tổng thống, ngoài lòng dạ ra, những thứ khác anh đều giấu ở trong xương.
Anh chẳng thèm giải thích, cho dù làm sai, hối hận, cũng sẽ không giải thích.
Vì anh đã đủ mạnh mẽ và ngông cuồng: “Uyển Uyển, anh nhất định sẽ để em về."
Mục Uyển không nói gì, nhìn về phía trước: "Bây giờ em không thể trở lại phủ Tổng thống với anh được, Phó Hâm Ưu bên kia ký hiệp nghị hòa bình, có lẽ cô ta sẽ gấp gáp về nước, em lại chậm chạp không trở về, cô ta còn có lý do nói em bỏ bê công việc, sẽ có chút phiền phức.”
"Hiệp nghị hòa bình đã ký, tối mai anh sắp xếp tiệc rượu, có thể cô ta sẽ đưa tin chiến thắng trở lại, nhưng người tạm thời sẽ không đi, anh đã sắp xếp bọn họ ở khách sản ở ngoài Bộ Ngoại giao bên kia.
"Khác sạn của cô ấy ở đâu, cũng đưa em qua đi, dù sao cô ta là Phó Bộ trưởng của Bộ Ngoại giao, xem như là lãnh đạo trực tiếp của em, lần này em đến đây, không tìm cô ta báo cáo trước, dựa theo tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ kiếm cớ gây sự."
Hình Thiên sâu xa nhìn cô: "Bây giờ anh đưa em qua, sau khi em báo cáo với cô ta, anh lại đón em đến phủ Tổng thống, chị Lâm bên kia đã nấu cơm cho em rồi, cũng đã chuẩn bị phòng cho em, ngày mai anh dẫn em đến Hương Tuyết Duyệt Hải, cũng đã nói với Lăng Kiệt bên kia, cậu ấy sẽ chuẩn bị cơm trưa."
Mục Uyển rũ mắt, lông mi thật dài che đi dao động trong mắt, không nói gì.
"Đi thôi, đưa em đi gặp Phó Hâm Ưu trước." Hình Thiên nói xong thì đứng lên, đi ra ngoài cửa
Lên xe. . .
Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có mặt trời, có đám mấy, cô có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mặt trời lộ ra từ trong tầng mây, lan ra khắp mắt đất.
Quốc là một đất nước rất mạnh về tình hình văn hóa, phố lớn ngõ nhỏ, đều có văn hóa của nó, thường sẽ đi ngang qua những di tích cổ, rất có cảm giác tình người.
Còn Quốc, là đất nước hiện đại hóa, rất nhiều người của Châu Âu, Châu Mỹ buôn bán trên mảnh đất đó, cho nên, rất nhiều kiến trúc đều thiên về kiểu Âu, bình thường sẽ đi ngang qua những tòa thành của nhà thờ.
So sánh hai đất nước với nhau, thật ra cô thích Quốc hơn, nơi này từng có ký ức ấm áp nhất.
Nhưng, khi ấm áp biến chất, sẽ trở thành lưỡi đau sắc bén, đâm xuyên qua máu thịt đến tận trong tim cô, đến nỗi, cô vừa nghĩ đến phải trở về phủ Tổng thống, đã không còn vui vẻ và nhớ nhung như lúc vừa xuống máy bay nữa rồi.
"Lạnh không?" Hình Thiên hỏi.
Mục Uyển nhìn về phía Hình Thiên, nở nụ cười: "Không lạnh, hệ thống sưởi trong xe của anh rất vừa phải."
Tầm mắt của Hình Thiên dừng trên tóc cô: "Tóc của em đã xảy ra chuyện gì vậy?"