Chương 839: Em Chết Bọn Họ Sẽ Chôn Cùng Em
CHƯƠNG 839: EM CHẾT BỌN HỌ SẼ CHÔN CÙNG EM
Đau, rất đau, toàn thân không thoải mái, thân thể như rã rời ra, cảm giác đau đó giống như từ trong xương đau ra.
Cô không phải lên thiên đường mà là xuống địa ngục.
Hô hấp đặc biệt khó chịu, cảm giác như trong mũi có cái gì đó nóng rát chặn lại.
Lưu San mở mắt, có tia sáng chiếu lại, tia sáng rất chói mắt nên cô lại nhắm mắt lại.
Thì ra đây là cảm giác sau khi chết, toàn thân ê ẩm, chắc không là do lúc hỏa táng đốt luôn linh hồn chứ, hay là lúc nhảy lầu vô tình đè trúng linh hồn rồi?
Ánh sáng đó chắc là ánh sáng chỉ dẫn từ phía trước, cô cố gắng mở mắt, nhưng vẫn không cách nào mở được rồi lại lần nữa nhắm mắt lại.
“Ngài Thẩm, cô ấy tỉnh rồi. cô Lưu tỉnh rồi.” Có người kích động lớn tiếng nói.
Cô Lưu tỉnh rồi?!!!
Cô chưa chết?
Cô rơi từ tầng một trăm lẻ một mà không chết, có thần linh bảo hộ sao, kỳ tích này cô không thể nào tin được, chẳng lẽ cô xuyên không rồi?
Cô mở to mắt đã nhìn thấy Thẩm Diên Dũng.
Thần sắc anh rất tiều tụy, anh ốm đi rất nhiều, vòng thâm quầng cũng rất nặng, dáng vẻ như suy sụp rất nhiều.
Anh là Thẩm Diên Dũng của thế giới khác sao?
Nếu không thì sao khí chất của hai người sao lại khác nhau nhiều đến như vậy?
Hơn nữa, vẻ mặt của anh rất khác thường.
Lưu San không phân biệt được, mà cũng không còn sức lực đâu để phân biệt, nỗi đau khiến cho cô chỉ muốn ngủ, ngủ rồi sẽ không cảm thấy đau nữa.
Cô lại nhắm hai mắt lại.
“Bác sỹ, bác sỹ.” Thẩm Diên Dũng sốt ruột kêu.
Một nhóm bác sỹ liền vội tiến đến.
“Sao cô ấy lại ngủ rồi, mau chữa cho cô ấy, chữa không khỏi các người cũng sẽ chôn cùng với cô ấy.” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
Lưu San lại mở mắt, mơ màng nhìn Thẩm Diên Dũng, mặc cho các bác sỹ đang kiểm tra cho cô, cô phát hiện ra điều khác thường, tay phải của cô không động đậy được, đặc biệt là cánh tay, đến cả ngón tay hoàn toàn không có cảm giác.
Cô nhìn qua tay phải của mình, cánh tay đã không còn nữa, cô đã không còn tay phải nữa, bên dưới tay áo đó trống không, cô không tin đó là sự thật, bèn đưa tay qua sờ thử, chỉ sở được khối tròn trịa, cánh tay phải của cô thật sự đã không còn…
“Tay phải của tôi đâu?” Giọng cô khàn khàn hỏi Thẩm Diên Dũng.
“Bị tôi cắt rồi, ai cho em nhảy lầu.” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
Nhảy lầu!
Chẳng lẽ cô gái này cũng nhảy lầu.
Cô có chút mơ hồ: “Anh là ai? Và tôi là ai?”
“Lưu San, em đang chơi trò mất trí với tôi sao, cho dù mất trí thì tôi cũng không tha cho em đâu, em nợ tôi quá nhiều, không phải em chết là có thể trả hết đâu.” Giọng Thẩm Diên Dũng trầm trầm nói, ánh mắt anh đỏ ngầu nhìn Lưu San.
Lưu San từ từ bình tĩnh lại, cô vẫn là Lưu San, người đứng trước mặt vẫn là Thẩm Diên Dũng, cô không phải đang xuyên không, chỉ là cô chưa chết mà thôi: “Tôi từ 101 tầng lầu nhảy xuống mà không chết sao.”
Thẩm Diên Dũng nghiến chặt răng, nếu như không phải anh tra ra được Lưu San đến tòa nhà Thế Kỷ, nếu không phải anh vừa kịp nhận được điện thoại cầu cứu của Bạch Nguyệt để chuẩn bị công tác cứu hộ trước, thì Lưu San nhảy từ tầng một trăm lẻ một xuống thì làm sao mà thoát khỏi cái chết được.
Cô không chết, cánh tay phải của cô sau khi chạm vào đệm khí rồi lại bật xuống đất, do lực va chạm quá lớn nên xương cánh tay bị nát vụn, không thể nào phục hồi lại được, rất nhiều mảnh xương vụn đâm vào thịt và dây thần kinh, nên chỉ còn cách cắt đi.
Lưu San rất bình tĩnh.
Cô đến cả tính mạng còn không màng đến thì một cánh tay lại là gì, cho dù có chết lần nữa thì cũng không là vấn đề gì.
Cô thấy bác sỹ có vẻ mặc đồ khá nhẹ nhàng, nên nhẹ nhàng hỏi: “Giờ đang là tháng mấy rồi, tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”
“Giờ đang là tháng bảy, cô đã hôn mê suốt bốn tháng.” Vị bác sỹ trẻ tuổi trả lời.
Thẩm Diên Dũng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nói chuyện với cô ấy không cần phải lịch sự như vậy, cô ta chỉ là tôi tớ của tôi chứ không phải khách quý của tôi.”
Lưu San nhìn về phía Thẩm Diên Dũng: “Giang Diệp đâu?”
Thẩm Diên Dũng nhếch mép: “Anh ta đã chết rồi, chết hai tháng trước rồi.”
Trong lòng Lưu San bất chợt lắng đọng lại, mắt cô mờ đi, mi mắt cụp xuống, những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
Cuối cùng thì cô cũng chết sau Giang Diệp.
Tuy cô thích ăn ngon mặc đẹp, tính cách lại nghịch ngợm, thích gây sự đùa dai, nhưng cô chưa làm qua chuyện gì xấu cả, ông trời nghĩ là nghiệp của cô chưa trả hết sao? Cho nên mới cho cô biết cảm giác mất tay, chịu đựng nỗi đau thể xác, bây giờ còn thêm cái chết của bạn mình.
Tuy cô biết là mình sẽ không sống được bao lâu, nhưng cô vẫn cảm giác buồn vì sự ra đi của Giang Diệp.
Đau buồn thì có tác dụng gì.
Bản thân cô càng vô dụng hơn khi mà lúc này đây, cô chỉ biết khóc chứ không còn biết làm gì khác hơn?
Thẩm Diên Dũng nhếch mép khiêu khích: “Lúc tôi bị bắt, cũng chưa từng thấy em vì tôi rơi một giọt nước mắt.”
Lưu San không buồn giải thích, cô đang buồn nên cô đành nhắm mắt lại.
Rất lâu trước đây, cô đã từng phân tích bản thân mình thích mẫu đàn ông như thế nào.
Trưởng thành, ổn định, già dặn, biết chăm sóc, tinh ý và có thể bao dung cô, cũng không cần phải giàu có gì, nhưng bên nhau thoải mái là được.
Sau này, không biết lý do gì lại thích Thẩm Diên Dũng.
Trên thực tế thì như những gì cô phân tích, cô thích bên cạnh Giang Diệp, suy cho cùng thì Thẩm Diên Dũng không phải hình mẫu mà cô thích.
À, đúng rồi, cô cảm động bởi tấm lòng và si tình của Thẩm Diên Dũng.
Bây giờ, si tình đã không còn, cảm động cũng không còn, cái cô kiên trì chỉ còn là chút niềm tin, dù sao thì anh cũng vì cô mà mất đi vị trí tổng thống.
Trong mơ mơ màng màng, lúc ngủ lúc tỉnh, ống dưỡng khí quản của cô được rút ra.
Cô vẫn cảm nhận được bên cạnh giường cô có người, nhưng cũng không đáng bận tâm, lúc cô có thể xuống giường đi được, thì cũng sẽ là lúc cô chết lần nữa.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, sống mà chỉ còn lại sự tra tấn và cô độc, cũng không còn dũng khí tiếp tục kiên trì, sau khi chết, không biết ba mẹ và Giang Diệp có đến đón cô không?
Con người cô, sợ nhất chính là sự cô đơn.
Sáng sớm, cô tỉnh dậy, từ từ ngồi dậy, toàn thân vẫn đau nhức, không có sức lực.
Cũng may trong phòng không ai.
Cô nhìn ra hướng cửa sổ, cửa đang đóng.
Cô khó khăn đứng dậy, vẫn chưa quen với việc mất đi cánh tay, vì thường ngày cô quen dùng tay phải, nên đôi khi theo phản xạ cần dùng đến tay phải, nhưng tay phải không còn, theo quán tính người cô mất đi thăng bằng, lại không có tay phải chống đỡ nên cô bị ngã nhoài trên mặt đắt, đồng thời gây ra tiếng va chạm binh bong.
Thẩm Diên Dũng từ bên ngoài cửa nhào vào, nhìn thấy Lưu San đang nằm ngã sóng xoài trên nền, liền lớn tiếng hét lên: “Em muốn làm gì! Người đâu, không phải đã dặn phải theo trông chừng hai mươi bốn tiếng sao? Người đâu?”
Điều dưỡng liền lập tức chạy đến đỡ Lưu San dậy.
Lưu San vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của Thẩm Diên Dũng, nhìn cực kỳ không thoải mái, cô liền di chuyển tầm nhìn của mình đi.
“Em muốn chết? Tùy em, nhưng em phải được sự đồng ý của tôi trước đã, tôi sẽ hủy hoại từng người một những người mà em quan tâm, và Bạch Nguyệt sẽ là người đầu tiên.” Thẩm Diên Dũng cảnh cáo nói.
Lưu San phiền muộn xoay qua nhìn Thẩm Diên Dũng, tức giận nói: “Anh có còn lương tâm không, lúc anh bị nhốt là Bạch Nguyệt cứu anh ra đó, giờ anh đối xử với Bạch Nguyệt như vậy sao!”
“Nhưng mà anh của cô ta đã hủy hoại tất cả những gì tôi có, những gì cô ta làm không bằng một phần mười của những gì tôi tổn thất, sao tôi lại không thể đối phó Bạch Nguyệt, nếu em chết thì tôi sẽ cho cô ta chôn cùng em, hai người không phải là bạn thân sao? Em lẽ ra nên vui mới đúng chứ.” Thẩm Diên Dũng hung hăng nói, ánh mắt anh sắc lạnh nhìn cô.