Chương 902: Tình Sâu Không Dứt, Em Có Cảm Giác Được Không?
CHƯƠNG 902: TÌNH SÂU KHÔNG DỨT, EM CÓ CẢM GIÁC ĐƯỢC KHÔNG?
"Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một lát.” Lưu San ngồi xuống sofa .
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười cưng chiều, nhìn về phía Hình Thiên, lại trở về dáng vẻ bình tĩnh, kiềm chế nói: "Chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện đi."
Hình Thiên mỉm cười, nhắm nhắm mắt.
Đều là người làm Tổng thống giống nhau, khí chất ẩn mình giống nhau, trưởng thành bình tĩnh giống nhau, nhìn như không có thuốc súng, nhưng trong nháy mắt có thể hủy diệt tất cả.
Hình Thiên và Thẩm Diên Dũng ngồi trong phòng làm việc, hai người đều không nói chuyện, chỉ nhìn nhau.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì." Thẩm Diên Dũng hỏi trước.
"Vốn hôm qua đã muốn đến chào hỏi, nhưng sợ hai người có gánh nặng nên đến muộn một chút, tôi biết ngày mai anh sẽ đi." Hình Thiên nói.
"Đến lúc nào cũng giống nhau thôi, hằng năm tôi đều sẽ về, đến lúc đó cậu cũng có thể đến." Thẩm Diên Dũng ý vị thâm trường nói.
"Nếu muốn giết anh, với tôi dễ như trở bàn tay." Sắc mặt Hình Thiên cứng lại, trở nên nghiêm túc.
"Nếu cậu muốn giết tôi, cũng đã không thả tôi, tính cách của cậu tôi hiểu rõ, sẽ không vì tôi về nước thăm vợ mà giết tôi." Thẩm Diên Dũng chắc chắn nói.
Cái loại chắc chắn này còn mang theo sự thoải mái, không có một chút căng thẳng nào, giống như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay vậy.
Là giả vờ, hoặc là, trong lòng anh ta đủ mạnh mẽ.
Hình Thiên mỉm cười: "Nhưng tôi biết chuyện kia của nhà họ Hạng là do anh làm."
"Tôi biết chuyện này, nhưng không phải do tôi làm, Sở Dã Bạch tìm Nam Cung Nguyệt, nói Nam Cung Nguyệt chỉ cần giúp anh ta làm chuyện này sẽ đưa tôi cho cô ta, Nam Cung Nguyệt bí quá hoá liều, sau khi quyến rũ ông cụ Hạng thì giết chết ông ta. Nhưng cô ta không ngờ tới chính là, từ đầu đến cuối cô ta chỉ là một con cờ. Sở Dã Bạch chụp lại tất cả quá trình, chờ đến lúc đó tẩy trắng giúp nhà họ Hạng." Thẩm Diên Dũng nói.
"Vậy video của Mục Uyển và Lục Bác Lâm thì sao, có phải do anh làm không." Hình Thiên truy vấn.
"Chuyện này tôi cũng biết, bọn họ không có ngủ, là Sở Dã Bạch làm, mục đích, là để chia rẽ cậu và Mục Uyển, sau này thế lực của nhà họ Hạng sẽ rất lớn mạnh, nếu cậu lại thông gia với nhà họ Hạng, anh ta liền làm vật lót đường cho người khác rồi."
"Vậy ở trong đó anh đóng vai gì?" Hình Thiên trực tiếp hỏi.
"Người phụ nữ của tôi, không muốn tôi tiếng xấu đồn xa, tôi cũng không muốn để lại tiếng tăm không tốt trong lịch sử, hơn nữa, tôi phiêu bạt ba năm, muốn về nhà rồi."
"Cách về nhà của anh là đợi nhà Nam Cung đến bước đường cùng, giúp anh tẩy trắng." Hình Thiên đã sớm nhìn mục đích, bước đi, phương pháp của bọn họ.
"Hình Thiên, tôi đồng ý với Bạch Nguyệt, thỏa mãn một yêu cầu của cô ấy, chỉ cần cô ấy nói không được động vào cậu, tôi sẽ không động vào cậu, nhưng mà, tôi không thể điều khiển Sở Dã Bạch, dã tâm của anh ta, cậu hiểu mà, anh ta cũng không để tôi khống chế." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
"Nếu tôi không muốn ly hôn với Mục Uyển, anh cảm thấy có cách nào hay không?" Hình Thiên sâu xa hỏi.
"Cậu biết mà, cậu đứng trên vị trí này, cho dù làm chuyện gì cũng sẽ bị truyền thông phóng đại, cách duy nhất để không ly hôn, chính là chứng minh video là giả, nếu không, cậu không thể không ly hôn." Thẩm Diên Dũng đề nghị nói.
Anh cũng biết, hôm nay đến đây, chính là muốn để Thẩm Diên Dũng chứng minh video là giả, nếu như là Thẩm Diên Dũng làm, vậy chắc chắn anh ta có cách, anh không nghĩ tới chính là, Thẩm Diên Dũng là người hiểu rõ, chứ không phải người thực hiện.
Anh tìm đến Thẩm Diên Dũng, anh bỏ qua cho Thẩm Diên Dũng, muốn nhờ vả cũng không khó.
Nhưng nếu là Sở Dã Bạch làm, muốn nhờ vả, không thể nào.
"Có lẽ người phụ nữ của anh rất lo lắng rồi, tôi vẫn nên đi về trước." Hình Thiên đứng lên.
"Hình Thiên." Thẩm Diên Dũng gọi tên anh, cũng đứng lên theo, khép khép quần áo: "Cẩn thận Sở Dã Bạch, thế lực ngầm của anh ta đã gom góp được không ít, bè đảng còn sót lại của Tả Đoàn Niên, Thịnh Đông Quang, có lẽ đều ở trong tay anh ta, cái anh ta muốn, chỉ là một cơ hội."
"Anh vẫn nên tạo ra cơ hội cho mình đi." Hình Thiên nheo mắt.
"Người không vì mình, trời tru đất diệt, tôi không tin được, tôi nhắc nhở cậu đến đây thôi, tiếp theo, phải xem cậu rồi, được rồi, tôi muốn đi ra ngoài với cô ấy, không muốn lãng phí một phút một giây nào nữa." Thẩm Diên Dũng cong môi, đi qua anh bước ra ngoài.
Lưu San lo lắng đứng lên, nhìn bọn họ.
Hình Thiên bước qua cô ấy đi ra cửa.
Cô lập tức chạy đến bên cạnh Thẩm Diên Dũng, nắm cánh tay của anh: "Ạnh ta sẽ không đối phó anh chứ, tôi sợ."
"Nếu cậu ta muốn đối phó, ngày hôm qua đã ra tay rồi, sẽ không đợi đến bây giờ."
"Vậy anh ta đến đây làm gì?" Lưu San buột miệng hỏi.
Thẩm Diên Dũng cười, nhẹ giọng nói: "Cậu ta yêu vợ của mình."
"Hả, hình như người anh ta thích là Tiểu Bạch mà." Lưu San nhớ lại .
"Cậu ta với Bạch Nguyệt cũng chỉ là chăm sóc và ý loạn tình mê mà thôi, còn tình cảm cậu ta với vợ mình là tình yêu, nếu không, cậu ta cũng sẽ không buông bỏ thân phận tới đây tìm anh nhờ vả." Thẩm Diên Dũng nhận xét.
"Anh ta muốn nhân tình gì?" Lưu San thích hỏi, cái gì cũng phải rành mạch rõ ràng, nếu không để trong lòng sẽ khó chịu, người thẳng tính, thẳng đến mức không thể thẳng hơn được nữa.
"Không muốn ly hôn với vợ của cậu ta, bảo anh bỏ qua."
"Vậy anh bỏ qua đi, lúc trước cậu ta biết rõ anh ra sẽ làm hại đến mình mà vẫn thả anh ra, chúng ta không thể lấy oán trả ơn được, phải trả ơn một dòng." Lưu San nói.
"Không phải anh làm, là người khác, được rồi, không nói chuyện này nữa, tiếp tục chơi game đi." Thẩm Diên Dũng dắt tay Lưu San đi.
"Tôi vẫn hy vọng anh ta ở cùng với vợ mình, tôi từng gặp cô gái kia rồi, khí chất rất giống Tiểu Bạch, ngoài đẹp trong tuệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, trưởng thành khiêm tốn, khí chất ung dung, hơn nữa, rất mộc mạc cũng gần gũi, nghe Tiểu Bạch nói, từ nhỏ đã sống rất khổ cực, không giống những thiên kim của nhà họ Hạng, tôi còn rất thích cô ấy nữa." Lưu San ba la ba la nói.
"Em bớt nghĩ nhiều đi, lúc chơi game nghiêm túc một chút, một ngày anh còn phải cứu em trăm nghìn lần." Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ nói.
Lưu San nheo mắt, ngượng ngùng nở nụ cười.
Thoáng cái, cô dễ dàng bị Thẩm Diên Dũng dời đi suy nghĩ đắm chìm trong trò chơi.
Hình Thiên trở về, Mục Uyển nghe thấy tiếng ô tô, chạy ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy Hình Thiên về nhà.
Cô nở nụ cười: “Về rất đúng lúc đấy, em sắp nấu cơm xong rồi, đúng lúc có thể ăn cơm."
Hình Thiên nhìn dáng vẻ đặc biệt giống cô vợ nhỏ của cô, trong mắt xuất hiện buồn phiền: "Ngửi thật thơm, em làm gì vậy?"
"Cánh gà kho tàu, khoai tây sợi chua cay, còn có ruột heo ngày hôm qua vẫn chưa ăn hết nữa, hôm nay ăn ngon hơn hôm qua, lát nữa anh nếm thử xem, ruột heo phải hâm nhiều ăn mới ngon." Mục Uyển nói xong trở lại phòng bếp.
Hình Thiên treo áo khoác lên trên giá áo, sau đó đi vào phòng bếp bưng thức ăn giúp cô.
"Đồ mặn nhiều hơn một chút, anh đợi em mười phút nữa, em nấu thêm món cà chua chiên trứng." Mục Uyển nói xong mở tủ lạnh ra.
"Không cần, lúc cơm chiều hãy nấu, đến chiều chúng ta sửa sang hành lý một chút, sáng mai sẽ xuất phát đi du lịch, trạm thứ nhất chúng ta đi Châu Phi." Hình Thiên nói.
Mục Uyển không ngờ, anh thật sự dẫn cô đi du lịch ly hôn.