Chương 289: Xóa Không Được, Cắt Không Đứt
Hung thủ nhân lúc bố Trương Thu Hà không còn sức, nhấn đầu ông ta vào bồn nước, ngạt nước mà chết.
Sau khi bố Trương Thu Hà chết, cô ta cắt chỗ đó của ông ta, đặt vào trong một túi zip.
Cô ta không chú ý tới, khi cô ta đang hưởng thụ, bố Trương Thu Hà đã cố ý làm rơi một bên hoa tai của cô ta, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau khi giết hại bố Trương Thu Hà, hung thủ lại tiếp tục cầm điện thoại quay, trở về phòng của Trương Thu Hà trước đó.
Mẹ Trương Thu Hà thấy chồng không quay lại, có một dự cảm không lành: “Chồng tôi đâu?”
“Chồng bà ra ngoài lấy tiền rồi, bà, đi theo tôi.”
Mẹ Trương Thu Hà nghi ngờ đi theo hung thủ, vừa vào trong phòng, liền bị hung thủ đâm liên tiếp vài nhát.
Hung thủ đẩy mẹ Trương Thu Hà đã chết ra, mở cưa điện, dứt khoát cắt chân mẹ Trương Thu Hà.
Cô ta đặt bàn chân mẹ Trương Thu Hà vào mồm bà ta: “Giữ mồm mình đi, hứ.”
Cô ta lại lấy điện thoại quay về căn phòng cách vách. Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Một hung thủ khác đã ép Trương Thu Hà làm chuyện đó bằng miệng.
Nữ hung thủ đi tới, không chút lưu tình cắt lưỡi Trương Thu Hà.
Trương Thu Hà đau tới mức không muốn sống nữa, cô ta trực tiếp dùng chất tạo bọt chặn miệng Trương Thu Hà lại.
Trương Thu Hà không thể lên tiếng, ngất đi.
Nữ hung thủ lại dùng chất tạo bọt bịt kín hạ thân Trương Thu hà, mắng: “Tao khiến mày thấp hèn, hạ tiện.”
Cô ta vứt dao cho hung thủ nam, ra lệnh: “Thoải mái đủ chưa? Thoải mái rồi thì kết thúc cô ta đi.”
Hung thủ nam cầm lấy dao, không chút lưu tình cắt lên cổ Trương Thu Hà.
Cả quá trình, quá bạo lực và máu tanh, Bạch Nguyệt xem xong, ớn lạnh sống lưng, sắc mặt cũng không tốt, khẽ lạnh run.
Trần Bình đưa tới một cốc nước ấm: “Tâm lý hai người vợ chồng bọn họ cực kì tốt, ở địa bàn khác cũng làm theo ý mình.”
Bạch Nguyệt đón lấy cốc nước ấm mà Trần Bình đưa, uống một hụm: “Tố chất tâm lý tốt như thế, sao lại còn tự sát?”
“Có khi nào họ chán ghét những ngày tháng trốn trốn tránh tránh, liền làm một vố lớn, vì thế cố ý quay lại video ở hiện trường?” Trần Bình suy doán.
“Anh cảm thấy, mục đích bọn họ quay lại video cho cảnh sát là gì?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Thị uy.”
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng: “Nếu tôi là hung thủ, nhất định tôi sẽ không tự sát, tôi còn cực kì chán ghét cảnh sát, muốn thị uy với cảnh sát, tôi sẽ không đeo mặt nạ, khiến cảnh sát nhìn thấy tôi làm gì, sau đó thuê một con thuyền ra biển, buộc một hòn đá lên chân mình, nhảy xuống biển, khiến cảnh sát cả đời cũng đừng hòng bắt được tôi.” Bạch Nguyệt phân tích.
Sắc mặt Trần Bình trở nên ngưng trọng: “Ý của cô là, không phải bọn họ tự sát?”
“Bọn họ đã cố ý quay video lại cho cảnh sát, anh cảm thấy, họ còn cố ý thuật lại quá trình giết người rồi chết sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Giấu đầu lòi đuôi, vì thế, bọn họ là bị sát hại, hơn nữa, hung thủ biết quá trình giết người của họ, lẽ nào là Lã Minh?” Trần Bình cảm thấy kinh hãi, con ngươi mở lớn nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt bình thản như cũ, uống một hụm nước, bình tĩnh nhìn Trần Bình: “Lúc bọn họ chết, Lã Minh vẫn đang bị tạm giam ở đây, cậu ấy giết người thế nào?”
“Đúng đó.” Trần Bình thở phào nhẹ nhõm.
Thân phận Lã Minh đặc biệt, chỉ cần không phải Lã Minh là được.
“Trong video, có nói qua vài câu, một câu là.” Bạch Nguyệt tua lại video, đưa cho Trần Bình xem: “180 triệu sao, hahaha.”
“Anh cảm thấy có gì lạ không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Trần Bình nghe đi nghe lại vài lần, kết hợp kết quả suy đoán nói: “Hung thủ, đối với 180 triệu, không có hứng thú, là vì bọn họ chuẩn bị tự sát, vì thế, không động lòng với tiền tài sao?”
Bạch Nguyệt lại tua một câu khác, đó là sau khi hung thủ giết chết mẹ Trương Thu Hà: “Giữ mồm mình đi, hứ.”
“Là vì bà ta hỏi ‘chồng tôi đâu?” sao?” Trần Bình không hiểu hỏi.
Bạch Nguyệt lại tua lại câu nói cuối cùng mà hung thủ nói với Trương Thu Hà: “Tao khiến mày thấp hèn, hạ tiện.”
“Hung thủ biến thái?” Trần Bình suy đoán.
Bạch Nguyệt đặt cốc nước lên bàn, thở dài một hơi, hỏi: “Tôi hỏi anh, trong tài khoản của bố Trương Thu Hà còn hơn 350 triệu đúng không?”
“Trước khi ông ta chết 2 ngày, liền tiêu số tiền này rồi, chi trả khoản đầu cho một căn biệt thự.” Trần Bình giải thích.
“Vậy thì rõ rồi, vì sao hung thủ lại miệt thị, tùy tiện, cười không chút tin tưởng nào như thế. Hắn ta rõ tình hình nhà Trương Thu Hà như lòng bàn tay, năng lực của bố Trương Thu Hà không trả nổi căn biệt thự đó, nhưng bọn họ lại mua, là vì cả nhà bọn họ có cách phát tài.” Bạch Nguyệt phân tích.
“Bọn họ là vì có cách phát tài nên mới rước lấy họa sao?” Trần Bình bừng tỉnh đại ngộ.
“Cách bọn họ phát tài cũng được hung thủ nói ra.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Trần Bình suy nghĩ: “Vậy phải điều tra người tiếp xúc gần đây nhất với Trương Thu Hà rồi?”
“Trần Bình, trước đây anh chưa từng làm trinh thám các loại, đúng không?” Bạch Nguyệt ẩn ý sâu xa nói.
Trên mặt Trần Bình ửng đỏ lạ thường, nhưng lại rất thành thật: “Đúng là chưa từng, chỉ là, tôi sẽ cố gắng học hỏi.”
“Thực ra tôi đã biết hung thủ là ai, chỉ là, trước mắt không có nhân chứng vật chứng, chỉ dựa vào suy đoán, không thể định tội được.” Bạch Nguyệt nhún vai.
“Là ai?” Trần Bình nghi ngờ.
“Hung thủ không thể nào xuất hiện ở hiện trường, từ trong đoạn video có thể nhìn ra, là hai người gây án. Thế nhưng, anh cảm thấy vì sao hung thủ lại nắm rõ quá trình gây án như lòng bàn tay chứ?” Ánh mắt Bạch Nguyệt rơi lên chiếc điện thoại.
Trần Bình hiểu ra: “Hung thủ từng xem nội dung bên trong, nhưng điện thoại được tìm thấy hôm qua, người biết, cũng chỉ có vài nhân viên cảnh sát, lẽ nào là cảnh sát làm?”
“Cảnh sát kia của anh có bao nhiêu tiền? Bọn họ nhìn trúng Trương Thu Hà, gia đình Trương Thu Hà cũng không coi trọng họ.” Bạch Nguyệt phản bác.
“Lẽ nào là tôi?” Trần Bình chấn kinh.
Bạch Nguyệt bị Trần Bình chọc cười: “Anh rất có tiền sao?”
“Cũng tạm, cũng có quyền.” Trần Bình thành thật.
Bạch Nguyệt lại bị Trần Bình chọc cười: “Không phải anh, anh thử nghĩ lại xem, hôm nay anh ngủ một giấc, liền sẽ nghĩ ra là ai, chỉ là, nghĩ ra cũng không có cách nào khác, không có chứng cứ, chỉ có suy đoán. Đúng lúc ngày mai tôi có thể xem được tất cả báo cáo liên quan đến chuyện hung thủ tự sát, bao gồm cả bên phía pháp y, đúng không?”
“Bên trên cũng khá coi trọng vụ án này, hôm nay tăng ca một chút, bên phía giám định nhận dạng sẽ gửi tất cả những thứ chúng ta cần qua đây.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt đứng dậy, xem điện thoại, đã là 10 giờ 40 sáng: “Không phải anh nói phó thống đốc Lã mời ăn cơm sao?”
Trong mắt Trần Bình chảy qua tia lại thường: “Ừ, phải, hẹn 12 giờ ở phòng bao 312 quán Trạng Nguyên Lầu, giờ chúng ta qua đó trước.”
Bạch Nguyệt theo Trần Bình đến quán Trạng Nguyên Lầu, có lẽ cô nên gặp phó thống đốc Lã này một chút, chỉ là, không ngờ, phó thống đốc Lã còn chưa tới, người tới lại là Cố Lăng Kiệt.
Ngoài Cố Lăng Kiệt, anh còn mang theo một người đàn ông, cô lại không quen biết.
Vừa gặp anh, cô bất giác, sống lưng căng cứng, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên…