Chương 1174: Vui Chứ, Haha
CHƯƠNG 1174: VUI CHỨ, HAHA
An Kỳ biết rõ tại sao Lã Bá Vĩ lại hỏi như vậy, nói: “Sau này tôi mới biết được, anh ấy đối xử tốt với tôi, bản lĩnh của tôi càng ngày càng mạnh lên nhờ vào anh ấy, thay đổi một cách vượt bậc, thật ra có một lần, suýt chút nữa tôi xảy ra chuyện, nhưng thực tế, người của anh ấy vẫn luôn bảo vệ tôi, tôi không việc gì. Con người của anh ấy, nhìn bề ngoài có vẻ xấu xa, nhưng thực chất rất tốt.”
“Có vẻ tùy hứng, tự tin thái quá, duy ngã độc tôn, khuyết điểm rất rõ ràng, ưu điểm cũng đáng chú ý, con người không ai là hoàn hảo, những người có thể tiếp nhận được sẽ rất thích anh ta, những người không thể tiếp nhận được…” Lã Bá Vĩ nhìn sang Mục Uyển.
Mục Uyển nhìn Lã Bá Vĩ: “Anh muốn nói cái gì?”
“Nếu như có thể bị lừa cả đời, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, đến bây giờ cô vẫn chưa thay đổi cách nhìn về Hạng Thịnh Duật sao?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Sợ thì sợ, không có chuyện cả đời này bị lừa, chỉ là phát hiện ra sự thật, tôi cũng rất hiểu anh ta.”
“Nếu như không có anh ta ở phía sau chống lưng, cho dù cô có ba hoa thế nào, cũng không có khả năng giành được danh hiệu phu nhân này, cho dù là làm việc hay quan sát sự việc, những lời nói đường mật dễ nghe, nhưng thông thường những việc hào nhoáng không thực tế này, cuối cùng cũng phải thực hiện được nó, đây mới là cái căn bản.”
“Lần này lấy được danh hiệu An Ninh phu nhân quả thật cẩn phải cảm ơn anh ta.” Muc Uyển nói.
“Nếu như cô mua một món quà tặng anh ta, chắc là anh ta sẽ rất vui mừng.” Lã Bá Vĩ nói.
“Anh ta không thiếu gì cả, cái gì cũng có.” Mục Uyển rất khó xử.
“Anh ta thiếu những món quà mà cô tặng. Cho dù cô tặng anh ta cái gì, cho dù là một đôi đũa, anh ta cũng sẽ vô cùng vui mừng.” Lã Bá Vĩ khẳng định.
“Vậy anh nói, tôi nên tặng cái gì?” Mục Uyển hỏi.
Lã Bá Vĩ nhìn những món đồ xung quanh: “Đàn ông thường thích những thứ liên quan đến điện tử, khoa học hoặc là những đồ vật thú vị, tôi thấy con chuột kia cũng rất tốt.”
Mục Uyển nhìn theo ánh mắt của Lã Bá Vĩ, là một con chuột được mô phỏng giống thật, bé xíu, còn không bằng một ngón tay cái, nhưng nhìn rất giống.
Mục Uyển bước đến, cầm con chuột lên: “Cái này bao nhiêu tiền, có tác dụng gì không?”
“Cô ấn vào đầu nó.” Ông chủ nói.
Mục Uyển ấn vào đầu con chuột, con chuột nhảy lên phía trước rồi lại nhảy về phía sau vài bước.
Dịch chuyển làm cho lòng bàn tay Mục Uyển cảm thấy ngứa ngáy.
Cô nhìn bàn chân của con chuột, là cao su.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Mục Uyển hỏi.
Ông chủ nói: “Một đô la.”
“Hả?” Mục Uyển cảm thấy món này đúng là quá rẻ.
“Mua cái này, tặng một túi giấy ăn.” Ông chủ nói xong liền đưa túi giấy ăn cho Mục Uyển.
Mục Uyển nhận lấy, đưa 1 đô cho ông ta: “Có túi đựng không?”
Ông chủ đưa cho Mục Uyển một túi nilong màu đỏ.
Mục Uyển: “…”
“Thôi.” Mục Uyển không cần túi nilong, trở về bàn ăn.
Xe của Hạng Thịnh Duật cũng đến rồi.
Anh hạ cửa kính xuống: “Lên đây.”
Phía sau lại có một chiếc xe tiến đến, là của Lã Bá Vĩ và An Kỳ.
Mục Uyển lên xe của Hạng Thịnh Duật, đặt con chuột vào trong tay anh: “Tặng anh.”
“Tại sao lại tặng chuột cho tôi?” Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển hỏi.
Mục Uyển cảm thấy khó nói, chẳng lẽ cô lại nói cảm ơn anh giúp cô giành lấy danh hiệu An Ninh phu nhân vì vậy mua một con chuột tặng anh làm quà cảm ơn à?
Con chuột 1 đô cũng quá rẻ mạt rồi.
Cô không nói gì, ấn vào đầu con chuột.
Con chuột đi lại trên tay Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển nhìn con chuột, nói: “Em cảm thấy nó rất đáng yêu, liền muốn mua tặng anh.”
Hạng Thịnh Duật cười, nhìn con chuột trong tay, lại nhìn sang Mục Uyển, chỉ cảm thấy lòng bản tay rất ngứa, loại cảm giác này thông qua đường máu, giống như chảy đến tim anh vậy.
“Món đồ này quả thực rất đáng yêu.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh… thích nó?” Mục Uyển tò mò hỏi.
“Tại sao không? Rất thú vị đấy.” Hạng Thịnh Duật nói xong tự mình ấn vào đầu con chuột.
Con chuột lại đi qua đi lại trong tay anh.
Mục Uyển nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đang thực sự nở nụ cười, nụ cười rất chân thành, không giống dáng vẻ bình thường của anh, toàn là vẻ tính toán.
Trong lòng có một cảm giác rất kì quái, nhưng cũng không thể nói rõ là cảm giác gì, hình như mềm mại hơn lúc trước một lúc, lại giống như không có gì.
“Anh định đưa em đi đâu?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật thu lại tầm mắt, cẩn thận cất con chuột vào trong tủ, nói: “Em đi rồi sẽ biết.”
“Anh ở chỗ Hoa Cẩm Vinh giúp em, Lan Ninh phu nhân chắc rất tức giận?” Mục Uyển đoán.
“Bà ta tức là việc của bà ta, liên quan gì đến tôi, tự bà ta cũng không thể tẩy sạch, lại không thể hất nước bẩn lên tôi, trong lòng bà ta tự biết rõ, nếu như không có sự giúp đỡ của tôi, bà ta chỉ có thể dừng ở vị trí phu nhân, bà ta là một người rất có dã tâm.” Hạng Thịnh Duật nói.
Lan Ninh phu nhân đã là người dưới một người trên vạn người rồi, sao phải vậy chứ!
“Là do quyền lợi, cũng giống như tiền bạc vậy, không có điểm dừng, tôi quen một cô gái, quen ở trên mạng, cô ấy không biết được thân phận của tôi, tôi cũng không biết rõ về cô ấy, bởi vì cả hai đều không biết nhau, vì vậy nói chuyện rất thoải mái. Rất lâu rất lâu trước kia, cô ấy nói với tôi, ước mơ cả đời này của cô ấy chính là kiếm được 6 tỷ, có 6 tỷ cô ấy sẽ chỉ tiêu tiền lãi mà không phải làm việc gì nữa.”
“Kết quả thì sao?” Hạng Thịnh Duật rất phối hợp hỏi cô.
“Sau đó cô ấy kiếm được 6 tỷ thật, lại kể khổ với tôi, nói là chồng cô ấy muốn cô ấy mua nhà, vừa mua nhà, cô ấy còn nợ thêm ngân hàng 3 tỷ nữa, cảm thấy áp lực rất lớn, 6 tỷ đó là do cô ấy mỗi ngày thức đến một hai giờ sáng làm việc kiếm được, còn chồng của cô ấy là một người làm công ăn lương bình thường, lương cả năm không được 300 triệu. Cô ấy còn phải nuôi con, làm việc nhà, thêm cả việc kiếm tiền, nếu như mua nhà, tiền nợ vẫn là do cô ấy trả, cô ấy là người ở vùng quê, bố mẹ đều không có lương bảo hiểm xã hội, cô ấy còn phải nuôi bố mẹ, áp lực rất lớn.”
“Chồng cô ấy nếu đã làm công việc hành chính thì sao lại không chăm con, sao không làm việc nhà?” Hạng Thịnh Duật lại hỏi.
“Chồng của cô ấy là người thành phố, tuy gia cảnh bình thường, nhưng lại được mẹ nuông chiều từ nhỏ, đừng nói đến làm việc nhà, chăm con, kể cả đến việc thay bóng đèn cũng là do cô ấy làm, cô ấy giống như một người đàn ông vậy.” Mục Uyển nói.
“Cô ấy không có tư cách oán trách, đều là do cô ấy mặc cho người đàn ông ấy trở thành như vậy.”
“Tôi cảm thấy là do mẹ của người đàn ông kia.” Mục Uyển nói.
“Người ta đều nói gả cho người khác là có một cuộc sống mới, lấy vợ cũng vậy, nếu như vợ dạy dỗ tốt, đương nhiên chồng sẽ nghe lời, vợ mà quá nuông chiều, tự nhiên chồng sẽ trở thành ông lớn, người phụ nữ này tự làm việc nhà, tự chăm con, còn liều mạng kiếm tiền, vì sao? Cô ấy tự mình muốn làm việc nhà, tự muốn chăm con, tự muốn liều mạng kiếm tiền đó thôi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Nếu như cô ấy không làm việc nhà, anh tưởng rằng người đàn ông đó sẽ làm sao, nhà là của chính mình, nếu như cô ấy không chăm con, anh tưởng rằng người đàn ông kia sẽ chăm sao? Con cũng là con của cô ấy, cô ấy không liều mạng kiếm tiền, số tiền của người đàn ông kia có thể làm gì, có thể chăm lo tốt cho gia đình, có thể cho con cái một nền giáo dục tốt sao?” Mục Uyển hỏi ngược lại.