Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 917: Muốn Chơi Cô, Ha Ha, Vậy Đến Đây!​




CHƯƠNG 917: MUỐN CHƠI CÔ, HA HA, VẬY ĐẾN ĐÂY!
Hạng Thịnh Duật buông tay.
Mục Uyển nghe được một tiếng ầm, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô ngã từ trên xe máy xuống.
Cô thoáng hoảng hốt, sát khí lướt qua trong mắt, chỉ là trong giây lát, lại lấy lại bình tĩnh.
Hình Thiên dạy cô, lúc càng hốt loạn, phải càng kinh sợ, như vậy mới có thể càng lý trí đến nỗi không phạm sai lầm.
Năm năm không gặp, tâm cơ của Hạng Thịnh Duật che giấu càng sâu hơn trước, mưu lược của anh ta cũng vượt xa mong đợi của cô.
Nếu cô lộ ra sơ hở trước mặt anh ta, có lẽ người chết bây giờ là cô.
Cô làm bộ không nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, tiếp tục nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ lạnh nhạt xa cách.
Hạng Thịnh Duật cũng không vạch trần cô, nắm chặt tay cô, lấy nhẫn trên ngón út đeo vào ngón giữa của cô.
Mục Uyển ngẩng đầu nhìn anh.
“Bọn họ đều biết nhẫn này là của anh, tuy em có thể bị bọn họ xa lánh, nhưng bọn họ cũng không dám hại em.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
Mục Uyển cười lên.
Đồ của Hạng Thịnh Duật, cô không dám nhận, chín mươi phần trăm trong chiếc nhẫn này có máy nghe lén, chín mươi chín phần trăm có thiết bị theo dõi.
Cô tháo nhẫn trên ngón tay xuống, đeo trở lại vào ngón út của anh: “Những vật như chiếc nhẫn này, đừng đưa lung tung.”
“Em thích bị ngược đãi sao? Em về đó có thể sẽ mất mạng.” Hạng Thịnh Duật lạnh mặt.
“Nhớ giúp tôi báo thù là được, sợ gì chứ.” Cô nghiêng đầu tựa lên vai anh: “Thịnh Duật , anh còn nhớ lễ tình nhân đầu tiên sau khi tôi trưởng thành, anh tặng gì cho tôi không?”
“Đã nói là không nhắc đến mà.”
Mục Uyển cười: “Anh tặng tôi một hộp sô cô la Ferrero, mỗi một viên sô cô la có bọc phân chó, trên thực tế, tôi vốn không mở ra, tôi đã sớm biết, anh sẽ không tặng tôi đồ tốt lành gì. Lúc bọc phân chắc vất vả lắm nhỉ?”
“Em biết đó, lúc còn trẻ có một đám nhóc nghe lời anh, bọn chúng rất thích làm chuyện xấu, anh không cần tự bọc, anh để bọn chúng bọc là được rồi, lớp em có một bạn nữ tên là Kim Trạch Châu, cô ấy rất ghét em, anh nhờ cô ấy bọc.”
“Xem ra tôi đoán không sai, tôi lấy hộp sô cô la của anh để thẳng lên bàn cô ấy, viết tên của anh.”
“Muốn chỉnh em đúng là không dễ.” Hạng Thịnh Duật cảm thán.
Mục Uyển nhìn anh: “Không phải lần này chỉnh được rồi sao? Cái ý tưởng chuốc thuốc mê tôi rồi quay phim lại này là anh nghĩ ra, hay là Sở Dã Bạch nghĩ ra?”
“Quan trọng sao?” Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng của cô.
“Quan trọng, tôi muốn biết tôi thua ai, anh, hay là anh ta?” Mục Uyển vén tóc.
“Ý của anh, nếu là của anh ta, em nghĩ em còn có thể giữ được trong sạch sao?”
“Vậy tôi còn phải cảm ơn anh rồi.” Mục Uyển sáng quắc nhìn anh, tựa như phong đằng bùng cháy, sáng rực, lóa mắt, nhìn sự nhiệt tình này, nhưng lại khiến cho người khác khó mà đến gần.
“Anh cũng vì bản thân mà cân nhắc, anh biết em sẽ về lại bên anh, Uyển Uyển.” Hạng Thịnh Duật khẳng định, nở nụ cười.
Nụ cười đó tạo thành một tấm lưới đến gió cũng không thể lọt, bao phủ cô.
Cô thực sự cảm thấy, bây giờ có hơi mệt, chờ đến khi về tới nhà họ Hạng còn có ác chiến, bây giờ cô tranh đấu cùng Hạng Thịnh Duật , không chiếm được lợi ích, nhắm mắt lại.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ tươi cười của Hình Thiên, lòng như bị một cây gai đâm trúng, chua xót mà đau đớn.
Trên thế giớ này, người duy nhất không tính toán với cô, có thể giúp đỡ cô, bảo vệ cô, nuông chiều cô, nghĩ cho cô chỉ có một mình Hình Thiên.
Xem cô như người bạn cũng tốt, em gái cũng được, phần cảm tình này đều đáng để cô dốc sức đền ơn.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Đây là ngày đầu tiên cô và Hình Thiên xa nhau, cô lại nhớ nhung như vậy.
Hạng Thịnh Duật dùng lòng bàn tay lau nước mắt của cô, tò mò nói: “Em khóc rồi, xưa nay em không khóc mà.”
Mục Uyển mở con mắt đỏ đỏ ra, nhìn anh, nở nụ cười.
Mục Uyển của trước kia cứng rắn vô đối, sống chết không sợ, nhẫn tâm tuyệt tình, Mục Uyển của bây giờ, trong lòng có nơi mềm mại, vừa chạm vào, chính là đại dương mênh mông.
“Chắc là do sắp về tới nhà họ Hạng .” Mục Uyển tìm đại một nguyên nhân để nói.
“Em có thể không về nhà họ Hạng, anh cũng không ủng hộ em về nhà họ Hạng.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
Mục Uyển không nói gì nữa, xa xăm nhìn phía trước, cô vẫn phải về nhà họ Hạng, lúc này, người có thể ngăn cản Hạng Thịnh Duật làm Tổng thống cũng chỉ có Hạng Vũ Thái .
Mặc dù Hạng Vũ Thái cũng là người nhà họ Hạng, nhưng anh ta cương trực công chính, quang minh lỗi lạc, trung thành tuyệt đối với hoàng quyền hiện tại, nhà họ Hạng chỉ cần có Hạng Vũ Thái nắm quyền, dã tâm của Sở Dã Bạch sẽ rất khó đạt được, cô cũng có thể bảo vệ Hình Thiên rồi.
Xe tiếp tục lăn bánh về phía trước, lái khoảng chừng nửa tiếng, đến được cửa nhà họ Hạng.
Mục Uyển nhìn kiến trúc hùng vĩ trước mắt, rất nhiều kí ức vụt qua trong đầu.
Nhà họ Hạng là gia tộc hiển hách thứ hai của nước Mỹ, trên thực tế, trong mấy năm nay, danh tiếng vượt xa nhà họ Hoa, không kém hơn hoàng cung bao nhiêu.
Nhưng mà ngay trong đại gia tộc của cung đình, diễn ra cuộc tranh đấu giết người không thấy máu, các thủ đoạn mưu cầu quyền lợi và những hy sinh sau khi chiến bại.
Cửa lớn mở ra, xe của Hạng Thịnh Duật đi vào, đi qua mấy tòa nhà, ngừng ngay chính giữa đại điện.
Mục Uyển đi vào đại điện, những người nắm quyền nhà họ Hạng đều đã đến, bao gồm dì út Hạng Chi Thu của cô, vẻ mặt biểu hiện bên ngoài và tâm tư trong lòng của mỗi người đều khác nhau.
Mục Uyển lần lượt gọi: “Ông chú, chú ba, thím tư, dì Lục, chú, mẹ, cậu cả, cậu hai, cậu ba, dì út, con đã về.”
“Ô, cô còn mặt mũi trở về! Làm nhiều chuyện tai tiếng như vậy là muốn khiến nhà họ Hạng chúng tôi hổ thẹn sao? Sao cô không biết ngượng mà gặp tôi, đúng là không biết xấu hổ.” Hạng Chi Thu khinh bỉ nói.
“Chi Thu, sự thật không phải như dì tưởng tượng, đừng nói bậy bạ.” Hạng Vũ Thái nói: “Vất vả cho cháu rồi, cháu ăn tối chưa?”
“Cảm ơn cậu ba, cháu ăn rồi.”
“Tôi đã sắp xếp phòng nghỉ cho cháu, tạm tạm cháu cứ ở tiểu viện bên hồ trước đi, chỗ đó tương đối yên tĩnh một chút, cũng hợp với tính cách cháu.” Hạng Vũ Thái nói.
“Dựa vào đâu mà để cô ta ở tiểu viện bên hồ chứ, bình thường tôi cũng muốn qua bên đó ở.” Hạng Chi Thu không đồng ý nói.
“Tiểu viện đó có rất nhiều phòng, nếu dì út muốn qua đó, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.” Mục Uyển vừa cười vừa nói.
“Ai muốn ở cùng cô chứ, cô quyến rũ một người dượng, chẳng lẽ còn muốn quyến rũ thêm người dượng khác, tôi thấy cô nên quan tâm anh rể mình một chút, nghe nói ba dượng và con gái riêng dễ dính với nhau nhất .” Hạng Chi Thu chanh chua nói, nói rất khó nghe.
“Dì út, người mà Lục Bác Lâm thích là tôi, tôi rất xin lỗi, tôi không có cách nào thay đổi suy nghĩ của anh ấy, nhưng mà dì yên tâm, tôi chướng mắt cái loại người cặn bã như anh ta, cũng vĩnh viễn không cho anh ta cơ hội, về phần Sở Dã Bạch, tôi cũng chướng mắt anh ta, dì cứ yên tâm.” Mục Uyển nhẹ nói.
Sắc mặt Hạng Chi Thu lúc trắng lúc đỏ: “Ý của cô là người đàn ông mà tôi nhìn trúng cô đều chán ghét, cô tưởng cô là gì, cô tưởng bọn họ để ý cô sao? Cô chẳng qua chỉ là kẻ nghèo hèn mà Hình Thiên không cần tới, một người phụ nữ bị ly hôn.”
“Sửa lại một chút, người yêu cầu ly hôn là tôi, người bị ly hôn……là dì.” Mục Uyển không yếu thế mắng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK