Chương 897: Họ Cũng Có Thể Sống Hạnh Phúc
CHƯƠNG 897: HỌ CŨNG CÓ THỂ SỐNG HẠNH PHÚC
"Anh giúp em." Hình Thiên nhặt xiên sắt trên bàn: “Em mua những thứ này lúc nào thế?"
"Em đã mua nó ở trên mạng từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ dùng, vì vậy đã cất nó đi. Anh có muốn giúp em không?" Mục Uyển nhẹ nhàng hỏi.
"Tất nhiên. Những thứ đó đều có thể xiên được sao?" Hình Thiên hỏi, nhìn vào đồ ăn trên bàn.
"Tất cả đều đã được ướp rồi, đều xiên được. Dù sao, cũng không cần nướng luôn, phải đợi tới buổi tối cơ. Anh xiên xong rồi thì đặt chúng vào khay sắt nhé." Cô đặt khay sắt lên tay của Hình Thiên.
"Trước đây anh không biết em làm được những thứ này?" Hình Thiên thì thầm.
Mục Uyển khẽ mỉm cười.
Cô thường xuyên chăm sóc cha, nên việc gì cũng biết làm, sau này khi cô ở bên cạnh anh. Cô dành hết tinh thần để nghiên cứu chính trị và chiến lược, cộng thêm trong gia đình anh có người giúp việc, cũng không còn cần cô làm những việc nội trợ nữa.
"Cũng chẳng phải là năng khiếu gì đặc biệt, con gái nhiều người đều biết làm, lát nữa anh nếm thử món ruột heo em làm, rất mong anh nếm thử, dạy bảo, và nhận xét." Mục Uyển nói đùa.
Hình Thiên cũng cười: "Nếu anh luôn nhớ nhung nó thì phải làm sao đây?"
"Trước khi em đi, em sẽ truyền lại công thức cho dì Lâm." Mục Uyển vừa nói vừa cười, mở vùng nồi, một mùi thơm nóng hổi tỏa ra.
"Ngửi thôi cũng thấy đói rồi." Hình Thiên nhìn chằm chằm vào nồi.
"Đói thì anh cũng phải đợi. Nó phải được nấu chín mềm, đậm vị, nếu không thì sẽ không ngon." Mục Uyển lật lại rồi đậy nắp.
Cô đã ướp xong món, cùng xiên với Hình Thiên.
Thông thường, ngày nào họ cungx thảo luận về chiến lược và chính trị. Đôi khi nghỉ ngơi như thế này, ọ lại giống như một cặp vợ chồng thực sự, chuẩn bị thức ăn cho buổi tối cùng nhau.
"Chúng ta có nhiều đồ ăn lắm. Anh có muốn mời mẹ đến ăn tối không?" Mục Uyển tình cờ hỏi.
"Bạch Nguyệt vẫn đang bị giam, mẹ chắc đang rất bận rộn, không cần đâu." Hình Thiên trả lời.
Anh, đúng là lúc nào cũng nghĩ về Bạch Nguyệt, thôi bỏ đi, dù thế nào đi nữa, dù cô là con dâu, cô cũng không thể làm điều đó trong vài ngày tới nữa rồi, tình cảm của cô quá sâu đậm, rắc rối của cô chỉ càng tăng lên.
Cô lặng lẽ tiếp tục công việc trong tay.
Thời gian dần trôi, đã bảy giờ ba mươi phút tối. Vì băng và tuyết rơi bên ngoài, bầu trời rất sáng, nên mọi người đã quên đi thời gian trôi.
Hai người họ đã xiên hết các nguyên liệu.
"Mệt không?" Hình Thiên hỏi.
Mục Uyển lắc đầu: "Em vẫn còn trẻ, haha, nếu anh mệt, cứ đến ghế sofa để nghỉ ngơi đi."
Hình Thiên bế Mục Uyển lên: "Ai nói anh mệt, anh vẫn có thể ôm em chạy một vòng marathon đấy nhé."
Mục Uyển vắt tay qua cổ anh một cách tự nhiên: "Vậy thì phiền anh bưng luôn nồi và nguyên liệu lên bàn nhé."
"Có vẻ như tuyết bên ngoài đã ngừng rơi. Em có muốn ra ngoài để nướng theo cách truyền thống không? Có thể lúc đầu sẽ hơi lạnh. Em nên mặc áo khoác xuống." Hình Thiên đề nghị.
"Được." Mục Uyển đồng ý không do dự.
Hình Thiên đặt Mục Uyển xuống: "Anh nhớ trước kia đã mua lò bếp sưởi rồi. Em có nhớ đã đặt nó ở đâu không?"
"Cái đó à, để ở trong phòng kho. Cái đó phải dùng than đốt. Anh có chắc là có thể nướng bằng nó không đấy?" Mục Uyển nhắc nhở.
"Nó chỉ để sưởi ấm cho em thôi. Anh có một lò nướng đặc biệt ngoài trời. Năm ngoái, Cố Lăng Kiệt gọi anh đi câu cá, rồi nướng thịt ngoài trời. Anh thấy cái kệ đó khá ổn, vì vậy đã mua về một cái."
Mục Uyển nhớ ra rồi, ai đó đã gửi một cái hộp đến, nhưng hộp chưa được mở ra. Cô đoán là kệ cho các bữa tiệc nướng ngoài trời: "Bạch Nguyệt rất thích câu cá."
"Khi cô ấy và Lăng Kiệt chưa ở bên nhau, có thời gian hai người trôi dạt đến đảo hoang. Kể từ đó, cô ấy bắt đầu thích câu cá và các môn giải trí khác." Hình Thiên giải thích.
"Hòn đảo hoang đó có phải là hòn đảo bây giờ để đào tạo không?" Mục Uyển tò mò hỏi.
"Ừm, bây giờ hàng năm họ đều đến đó để nghỉ mát."
"Nếu, em chỉ nói nếu, nếu năm đó Cố Lăng Kiệt chết thì anh sẽ ở bên Bạch Nguyệt chứ?" Mục Uyển ngập ngừng hỏi.
"Không." Hình Thiên kiên quyết trả lời: "Nếu Cố Lăng Kiệt chết, bây giờ Bạch Nguyệt cũng đã chết, cô ấy sẽ không sống một mình."
"Cô ấy là người phụ nữ hiếm hoi trên thế giới. Cô ấy kiên định khi đối mặt với cám dỗ, cuộc sống, và những góc khuất. Anh đã xuất hiện quá muộn, nếu không, hai người bọn anh cũng có khả năng đấy." Mục Uyển bình tĩnh nói.
"Đừng nói về chuyện này nữa, anh đến kho lấy đồ đây." Hình Thiên nói rồi đi lên lầu.
Họ giống như hai con người cô đơn, ấm áp dựa bên cạnh nhau, nhưng vì không có tình yêu nên sự ấm áp này đang dần dần trở nên lạnh lẽo.
Mục Uyển nhìn ra cửa sổ, trong nháy mắt, tuyết vẫn rơi trắng, không gian rộng lớn.
Từ khi nào mà cô lại thích những ngày tuyết rơi?
Đừng nhớ nữa.
Trong ký ức của cô, có cảnh làm người tuyết với bố mẹ và cảnh một gia đình trò chuyện cùng nhau.
Cô và Hạng Thịnh Duật khi còn nhỏ rất nghịch, nước của dòng sông đóng băng, họ rất can đảm bước lên trên băng và chơi trên sông. Khu vực xung quanh cũng trắng và trống trải.
Tuổi thơ của cô trước khi bố mẹ ly hôn, luôn vô tư, hạnh phúc, và vui vẻ.
"Em đang nghĩ gì vậy? Kêu em mặc áo khoác vào đó." Hình Thiên nhắc nhở.
"Ừm, em ngắm tuyết rơi. Em đi mặc áo vào đây." Mục Uyển nói, đi vào phòng và mang áo khoác xuống.
"Anh vào phòng kho thấy tấm bình phong. Trông rất chắc chắn. Lát nữa có thể dùng để chắn gió lạnh, ấm thêm một chút" Hình Thiên nói.
Bình phong?
Cô nhớ rồi, nó đã được mua khi cô mới kết hôn, mẹ của Hình Thiên đến sống với họ vài ngày, vì vậy cô chuyển đến phòng của Hình Thiên, mua một tấm bình phong để chắn giữa hai chiếc giường.
Bây giờ nghĩ đến. Thật ra không cần đến bình phong. Hình Thiên có làm gì cô đâu.
Anh mà muốn làm gì với cô, nói gì đến bình phong, kể cả cánh cửa cũng không là gì.
"Bình phong đó được làm từ gỗ nguyên khối. Anh không thể di chuyển nó một mình được đâu. Để em đi lên giúp anh, sau này đặt nó bên ngoài đi. Coi như làm một bức tranh." Mục Uyển nói.
"Được."
Mục Uyển đi lên bê bình phong cùng với bình phong với Hình Thiên. Tổng cộng có tám mảnh, tất cả đều rất lớn, có thể vừa với một không gian chín mét vuông.
Hình Thiên dựng bình phong bên hồ, chỉ sử dụng bảy tấm, cố tình để trống một tấm, để anh có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài, cũng dễ dàng ra vào.
Đợi sau khi họ hoàn thành mọi thứ, đã là tám giờ rưỡi tối.
Hình Thiên nếm ruột heo do Mục Uyển làm.
"Ừm, rất ngon, rất giống hương vị mà anh đã ăn từ lâu." Hình Thiên khen ngợi.
Mục Uyển cười: "Ngon vì khi anh đang đói, mọi thứ đều ngon. Ngay cả bánh bao hấp cũng có thể trở thành bánh gato cao cấp. Khi anh không đói, cho dù là bánh gato truffle cũng không muốn ăn. "
"Anh cũng chưa đói đến mức kén chọn thức ăn như vậy. Nó ngon thật mà. Bí quyết của em là gì vậy? Thì là? Trần bì? Hay các loại gia vị khác?" Hình Thiên nói, rót bia cho Mục Uyển.
Mục Uyển nhấp một ngụm bia lạnh, càng lạnh hơn khi ở ngoài trời lạnh như thế này. Uống xong, cơ thể tự nhiên run rẩy: "Hình Thiên..."