Chương 1019: Trong Mắt Em Có Anh, Thì Sẽ Không Bao Giờ Có Người Khác
CHƯƠNG 1019: TRONG MẮT EM CÓ ANH, THÌ SẼ KHÔNG BAO GIỜ CÓ NGƯỜI KHÁC
Mục Uyển nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ trong bóng tối trên sân thượng, nhắm thẳng vào cô bằng một khẩu súng lục, nhưng anh ta không nổ súng, lại chạy đi mất.
Có phải vì cô là người phải giết?
Ai muốn giết cô, khi cô vẫn ở trong hoàng cung?
Nếu như cô chết đi thì sẽ gây ra hỗn loạn và sau đó Hình Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Mục Uyển vô thức nhìn về phía Hình Thiên.
Anh cũng nhìn về phía cô, ánh mắt anh sâu thẳm, không thể nhìn thấu được, nhưng rõ ràng là sắc mặt anh rất tệ rồi anh dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Mặc Uyên đợi một lúc rồi nhìn về phía Mục Uyển, lại nhìn lên trên sân thượng, khẽ cau mày, thắc mắc nói: "Vừa rồi anh thấy có ai đó chĩa khẩu súng lục về phía em đó."
"Em cũng nhìn thấy." Mục Uyển nói.
"Chuyện là thế nào, tại sao lại có người muốn nổ súng với em?" Mặc Uyên lo lắng hỏi.
Mục Uyển lắc đầu, vì cô cũng không biết.
Nhưng, những người muốn dồn cô vào chỗ chết, lại muốn thực hiện ngay trong hoàng cung này, chỉ có Hạng Thịnh Duật hoặc là Sở Dã Bạch.
Cô mà chết ở trong hoàng cung, với tình hình hiện tại thì hai người đó có lợi nhất.
Thứ nhất, liên minh giữa Hình Thiên và hoàng đế có thể bị phá vỡ, thứ hai, sẽ khiến mọi người nghi ngờ là do Hình Thiên làm. Thứ ba, bọn chúng sẽ có lý do để đổ lỗi cho hoàng đế.
"Anh sẽ đi tìm vệ sĩ trưởng để kiểm tra. Em nên chú ý an toàn. Lúc cần thiết, hãy trốn dưới gầm bàn, rồi anh sẽ đến tìm em." Mặc Uyên nói một cách nghiêm túc.
Mục Uyển nắm lấy tay anh, nhớ lại hành động bảo vệ vừa rồi của anh, trong lòng cảm động: "Mặc Uyên, mạng của ai cũng đều rất cao quý, đặc biệt là anh, anh còn mang theo mạng của anh Húc Dương để tiếp tục sống, đừng hy sinh vì em. Em càng muốn thấy anh sống thật tốt.”
Mặc Uyên nhìn Mục Uyển vẻ dò xét: "Anh cũng không biết tại sao mình lại muốn bảo vệ em, nhìn thấy em, anh lại thấy thương."
Mục Uyển rất xúc động, cô càng không muốn anh gặp chuyện: "Sau này nên tránh xa em một chút."
"Sao?" Mặc Uyên không hiểu.
Mục Uyển buông tay: "Sau này anh sẽ hiểu, còn nữa, hãy tìm một cô gái phù hợp với anh, sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc, và vui vẻ."
"Việc này sau này hãy nói, anh đi thông báo với vệ sĩ trưởng trước, tìm ra kẻ nào đã mang súng đột nhập vào hoàng cung." Mặc Uyên nói xong thì quay đi luôn.
Điện thoại báo có tin nhắn mới, Mục Uyển định không xem, nhưng khi nghĩ đến những nguy hiểm xung quanh, cô cũng thấy hơi sốt ruột liền mở điện thoại ra xem, quả nhiên là Hạng Thịnh Duật nhắn tới.
Anh ta chỉ gửi đúng một từ, một từ có ý kỳ lạ: "Ồ."
Cô gọi thẳng cho bên kia rồi cảnh giác nhìn lên sân thượng.
Hạng Thịnh Duật nghe máy, không nói một lời nào, cơn giận truyền qua cả đường truyền.
"Tôi không ngờ, anh là một người đàn ông hai lòng hai dạ." Mục Uyển nói.
"Gì cơ!" Hạng Thịnh Duật cao giọng nói rồi cau mày.
“Sát thủ trên sân thượng có phải do anh sắp xếp hay không?" Mục Uyển hỏi thẳng.
"Cái gì?" Hạng Thịnh Duật càng hét to hơn, đứng phắt dậy, nhìn quét xung quanh, đi xuống cầu thang: "Sát thủ có đặc điểm thế nào, tôi sẽ tìm ra kẻ đó ngay bây giờ."
"Không phải người của anh sao?" Mục Uyển nghi ngờ.
"Muốn giết em thì dễ như trở bàn tay, còn cần phải làm trong hoàng cung sao? Ồ, em nhắc tôi nhớ ra một chuyện, nếu tôi giết em trong hoàng cung, tôi có thể giá họa cho Hình Thiên, và tôi cũng có thể giá họa cho Hoa Cẩm Vinh, ý kiến hay đấy." Hạng Thịnh Duật cười, trong ánh mắt có chút chế nhạo, cúp điện thoại với vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
Anh ra lệnh cho Sở Nguyên ở bên cạnh: "Vừa rồi có kẻ nào đó đã ám sát Mục Uyển nhưng không thành. Việc này có phải là chủ ý của các cậu không?"
"Không hề, tôi thề." Sở Nguyên nói giọng chắc chắn.
"Âm thầm để ý đến tất cả mọi người. Nếu thấy có kẻ tình nghi, lập tức bắt ngay." Hạng Thịnh Duật ra lệnh xong thì đi lên lầu.
Phó Hâm Ưu lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có mấy tên sát thủ trà trộn vào trong hoàng cung." Hạng Thịnh Duật khẽ nói.
Phó Hâm Ưu mặt tái mét: "Thịnh Duật, anh sẽ bảo vệ em chứ?"
Hạng Thịnh Duật nhìn cô ta thấy khuôn mặt như hoa của cô đang nhợt nhạt dần, khẽ nhếch môi lên nói: "Tất nhiên rồi."
Trong mắt anh, Phó Hâm Ưu hay thể hiện ra khí thế mạnh mẽ như một con hổ trên núi nhưng trên thực tế, cô ta vẫn chỉ là một con mèo ốm yếu và vô năng, nếu có, cũng chỉ là cáo mượn oai hùm thôi.
Còn Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía Mục Uyển, cô rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể cô đang ở bên ngoài sự sống và cái chết, nhưng sâu thẳm bên trong lại là một người rất có khí phách, ngay cả khi biết có ai đó đang ám sát mình, cô vẫn có thể bình tĩnh không né tránh.
Khóe miệng anh vô thức cong lên.
"Có anh ở đây, em không chết được đâu." Hạng Thịnh Duật nói thêm câu này nữa với đầy hàm ý.
Phó Hâm Ưu cảm thấy yên tâm, giữ lấy cánh tay của Hạng Thịnh Duật, nghiêng đầu dựa vào vai anh, nói nũng nịu: "Em biết ngay mà, anh là người tốt nhất. Có anh ở đây, em yên tâm rồi."
Bà Lan Ninh liếc nhìn Phó Hâm Ưu nhắc nhở: "Cẩn thận đấy. Còn nữa, con là người chịu trách nhiệm cuộc ngoại giao lần này, cần phải phối hợp cho tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra, con cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác đâu.”
"Dạ dạ, mẹ yêu của con, con sẽ đi kiểm tra ngay bây giờ." Phó Hâm Ưu nói xong liền đi xuống cầu thang.
Kịch Bình Tân bắt đầu rồi.
Nhân vật chính xuất hiện trên sân khấu, hát kịch.
Mặc Uyên bước đến nói với Mục Uyển: "Nhặt được khẩu súng nhưng không tìm thấy người. Kẻ đó đã làm rơi súng, sau đó trốn lẫn trong đám đông khó mà đoán được kẻ đó là ai."
Mục Uyển nâng cốc trà lên, nhấp một ngụm rồi khẽ cong khóe miệng nói: "Người đàn ông đó không phải là sát thủ."
"Tại sao?" Mặc Uyên hỏi một cách khó hiểu.
"Lúc đó em cảm thấy rất kỳ lạ, sát thủ đó, tại sao lại không nổ súng? Đã nhận tiền thì phải hoàn thành nhiệm vụ cho dù nhiệm vụ đó nguy hiểm đến đâu, bởi vì khi hắn nhận nhiệm vụ này thì đã phải biết trước môi trường, hoàn cảnh, làm sao mà có thể từ bỏ dễ dàng chứ? Vả lại, cho dù là có anh bảo vệ, hắn cũng sẽ nổ súng, như vậy sẽ gây ra hỗn loạn càng dễ ra tay, thay vì dừng lại vứt súng rồi trốn." Mục Uyển đưa ra phán đoán.
"Thế em nghĩ là ai?" Mặc Uyên hỏi.
"Có thể vào được hoàng cung thì có những người nào? Ngoại trừ vệ sĩ, binh lính, nhưng không thể nào là vệ sĩ và binh lính được, bởi vì bọn họ phải nghe theo mệnh lệnh, còn từ bỏ, nghĩa là từ bỏ bản thân." Mục Uyển nói xong, nhìn về phía Hạng Tuyết Vi, rồi lại nhìn về phía Phó Hâm Ưu.
"Nhưng cho dù thế nào, người này đã có ý giết em. Em phải chú ý nhiều hơn đấy, hay là, anh lấy lý do hẹn em ra ngoài chơi, để em ra ngoài tránh nhé." Mặc Uyên đề nghị.
"Tránh đi rồi không quay lại nữa sao? Không tìm ra kẻ muốn giết em, thì sẽ không thể nào an toàn được, có điều cũng không sao." Mục Uyển cười: “Tính cách của người này, tương đối mềm yếu, không bạo gan mấy, khả năng cũng chẳng có đầu óc gì, không phải sợ. "
"Em không sợ, nhưng anh sợ." Mặc Uyên nói một cách có hàm ý: "Em nói, anh mang theo mạng của anh Húc Dương mà sống, còn em cũng có khác gì đâu?"
Mục Uyển đột nhiên giật mình ngừng một nhịp.
Là cô mắc nợ Húc Dương, nhưng, ai cũng đều có sự ích kỷ, đều có điểm chú trọng hơn.
Trong mắt cô đã có Hình Thiên thì sẽ không chưa được người khác nữa.