Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 417: Sao Em Lại Ở Đây​




CHƯƠNG 417: SAO EM LẠI Ở ĐÂY
Nhờ vả, nhờ vả chuyện gì?
Nhờ cô cứu cô ta hay là xin chuyện gì khác.
Bạch Nguyệt nhận ra cả hai tay của mình đều đang run rẩy.
Hạ Hà cúi đầu, viết vào lòng bàn tay của cô bí mật đó: “Lần hành động đó thật sự không hề tồn tại.”
Bạch Nguyệt không hiểu: “Vậy là có ý gì?”
“Là diễn tập, là hành động giả nhưng chết là thật.”
Bạch Nguyệt vẫn không hiểu như vậy là ý gì, nghi ngờ nhìn Hạ Hà.
“Cô cứ nói lại với Cố Lăng Kiệt, anh ta có thể hiểu ý tôi muốn nói, cho nên, nếu hành động đều là giả, thì gián điệp ở đâu ra?” Hạ Hà tiếp tục nói.
Bạch Nguyệt lạnh cả sống lưng: “Làm sao mà cô biết được?”
“Tôi cần tiền, cho nên đã nhận một vài nhiệm vụ, lúc tới nước S để làm nhiệm vụ có quen một thủ tướng, sau đó lén lút đi vào kho dữ liệu của bọn họ nên phát hiện ra một vài vụ scandal.
Phó tổng thống của đất nước bọn họ cũng chính là nhân chứng mà chúng tôi nghĩ cách cứu lúc trước có một cô người tình ở nước X, lúc chúng tôi đi làm nhiệm vụ cũng là lúc cô người tình đó sinh con.
Vị này tuyên bố với bên ngoài rằng muốn đến nước A, nhưng trên thực tế là đến nước X chứ căn bản là không hề đến nước A.
Nếu người mà chúng tôi cần phải cứu căn bản là không tồn tại thì hành động lần đó là vì cái gì?” Hạ Hà vạch vào tay của Bạch Nguyệt một chữ, tốc độ viết rất chậm, chỉ sợ Bạch Nguyệt không hiểu.
Bạch Nguyệt khiếp sợ nhìn Hạ Hà.
Cô không phải người trong cuộc, chỉ là từng nghe Cố Lăng Kiệt kể lại nhiệm vụ lần đó, thấy vậy, cô thật sự cảm thấy sợ hãi, cô rùng mình một cái.
Hạ Hà lại tiếp tục viết: “Chuyện liên quan đến những điều trọng đại nên bí mật này tạm thời không thể để cho những người khác biết, tôi sợ sẽ kéo theo sóng to gió lớn đồng thời sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ qua lại của đất nước chúng ta với nước S.”
Bạch Nguyệt tỉnh hồn lại, viết lên tay của Hạ Hà: “Cô vừa xuất hiện ở sân bay liền bị bắt, là bởi vì có người giấu mặt gọi điện thoại tiết lộ tin tức này, cô có liên lạc với ai để tiết lộ hành tung của mình không?”
Lần này đổi lại chính là Hạ Hà kinh ngạc.
Cô ta lắc đầu: “Tôi luôn luôn đi một mình, kể cả lúc nhận nhiệm vụ tôi cũng không nói với bọn họ tên thật của tôi, tôi cũng ngạc nhiên, rõ ràng tôi đã đổi hộ chiếu, tại sao vừa xuất hiện, liền bị bắt.”
“Cho nên, nhất định là có người đang theo dõi cô, biết chắc là cô đến nước S để làm nhiệm vụ.” Bạch Nguyệt lo lắng.
“Bọn họ biết tôi đến nước S để làm nhiệm vụ, nhưng sẽ không biết rằng tôi đã biết được bí mật này, lúc tôi làm nhiệm vụ cũng là tự đến tự đi, tôi cũng lo nếu như bọn họ biết được việc tôi biết bí mật này thì tôi chắc chắn là không sống nổi. Cho nên, ai tôi cũng không thể nói được, tôi chỉ tin tưởng cô và Cố Lăng Kiệt.
“Ngoài ra...” Hạ Hà ngừng ngón tay lại, trong mắt lóe lên một ánh nhìn tàn bạo, nhìn Bạch Nguyệt một cái rồi tiếp tục viết lên: “Nếu như tôi bị phán là gián điệp tại tòa án quân sự thì phải bị tuyên án tử hình, tôi sẽ đem bí mật này nói ra, dẫu sao thì tôi cũng không muốn chết vì tội gián điệp, chẳng khác nào bôi nhọ danh dự những người trong tộc của tôi, đời đời kiếp kiếp tôi cũng không thể rửa sạch.
Hy vọng là có thể trọn vẹn cả đôi đường, tôi cũng muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nhiệm vụ lần đó? Không muốn bị vu oan một cách mờ ám suốt bao nhiêu năm như vậy.”
“Tôi biết rồi.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Xin cô đó.” Hạ Hà nhắc lại lần nữa.
Bạch Nguyệt gật đầu rồi rời khỏi căn phòng đang nhốt Hạ Hà, Lâm Tiến đi tới trước mặt cô, nghi ngờ đánh giá cô: “Cô đã biết Hạ Hà từ trước?”
“Từng vô tình gặp qua, làm phiền ngài rồi.” Bạch Nguyệt không muốn nhiều lời, hiện tại có rất ít người mà cô và Hạ Hà có thể tin tưởng.
“Đi với tôi.” Lâm Tiến đi trước dẫn đường, giao cô lại cho binh lính, sau khi đi lòng vòng qua rất nhiều con đường cô mới nhìn thấy xe của Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cũng nhìn thấy cô, từ trên xe bước xuống đón cô lên xe rồi lập tức lái xe đi.
Bạch Nguyệt không nói gì, sợ ảnh hưởng đến việc anh lái xe, nửa tiếng sau thì xe của bọn họ đã ra tới đường chính của thành phố.
Cố Lăng Kiệt cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chăm trước mắt, đi tiếp nửa tiếng nữa thì dừng xe trước một trang viên.
“Cố Lăng Kiệt, mình nói chuyện trước đã.” Bạch Nguyệt kêu anh lại.
Anh tháo giây an toàn ra, quay sang đối mặt với Bạch Nguyệt, trầm giọng nói: “Em nói đi.”
“Hạ Hà nói, hành động lần đó của các anh căn bản là không tồn tại.”
Cố Lăng Kiệt cau mày: “Hành động gì, cái gì không tồn tại?”
“Anh đưa anh em đi giải cứu nhân vật quan trọng nhưng những người đó đều chết hết, chỉ còn lại anh, Hạ Hà, Chu Hân Ly, tuy nhiên trên thực tế, lúc ấy nhân vật quan trọng đó đang ở nước X căn bản là chưa từng tới nước A, cho nên người mà anh cứu không phải là phó tổng thống của nước S.”
Cố Lăng Kiệt trầm tư nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm.
“Em biết anh rất khó chấp nhận, dẫu sao thì trong lần hành động đó có rất nhiều anh em của anh đã chết, cũng không thể chỉ nghe những lời từ một phía của Hạ Hà, sự thật là gì thì em cảm thấy anh có thể điều tra ra, hơn nữa, Hạ Hà nói, nếu như cô ta bị phán tử hình, cô ta sẽ đem những chuyện này nói hết ra.”
“Sau khi anh đưa được nhân vật quan trọng đó về được một tuần, thì vị phó tổng thống đó cũng là ủy viên của bộ ngoại giao đã tự mình lên truyền hình cảm ơn.”
“Đó là bởi vì lúc đó người tình của ông ta đang sinh con ở nước X, ông ta dùng chuyện này để che giấu tai tiếng cho ông ta, những tin tức nội tình này đều là do Hạ Hà lấy được nhờ cơ duyên trùng hợp, chẳng lẽ, người mà anh cứu có dáng vẻ y đúc với vị phó tổng thống đó sao?” Bạch Nguyệt hồ nghi.
“Lúc anh cứu ông ta ra, trên mặt đầm đìa máu tươi nên không thể nhìn rõ hình dáng, hơn nữa tình thế lúc đó quá khẩn cấp, quả thật là không có cách nào để nhìn cho rõ.” Cố Lăng Kiệt nhớ lại.
“Anh giao ông ta cho ai? Còn nữa là ai đã kêu anh đi làm nhiệm vụ này?”
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn Bạch Nguyệt chằm chằm: “Cấp trên trực thuộc của anh lúc đó là Thái Thanh Vân, tướng quân Thái, nhưng hiện tại ông ấy đã chết rồi.”
“Có lẽ ông ta cũng chỉ nghe người khác ra lệnh chăng? Anh cảm thấy ai có thể ra lệnh cho ông ấy?”
“Ở vị trí của ông ấy thì không có nhiều người có thể ra lệnh được đâu, tổng thống, hai vị phó tổng thống, ban chấp hành.” Cố Lăng Kiệt trầm tư nói: “Nếu là nhiệm vụ giả thì tại sao các anh em của anh đều chết chứ?”
Bạch Nguyệt không lên tiếng, lúc đó cô vẫn chưa quen biết Cố Lăng Kiệt nên cũng không rõ.
“Nếu như nhiệm vụ đó là giả, nói cách khác, căn bản là không có gián điệp nên Hạ Hà chắc hẳn là bị oan uổng, chẳng qua là, chuyện này nếu như bị lôi ra có thể sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nước A và S.” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Trước tiên anh sẽ cử người đến nước S để xác nhận chuyện này thật hay giả, sau đó sẽ thảo luận kỹ hơn.”
Bạch Nguyệt cụp mắt, hy vọng, bọn họ có đủ thời gian.
Bọn họ cùng nhau vào phòng riêng, Bạch Nguyệt thấy có tám người trong phòng nhưng cô không quen biết ai.
“Tổng giám đốc Cố, mời ngồi!” Bọn họ cố ý chừa lại vị trí của người đứng đầu.
Cố Lăng Kiệt ngồi vào vị trí của người đứng đầu, bên cạnh anh không còn chỗ nữa nên Bạch Nguyệt tìm một chỗ trống khác để ngồi.
Cô vừa ngồi xuống liền thấy Tô Khánh Nam bưng ly rượu đi tới.
Tô Khánh Nam thấy cô, trong mắt lóe lên một ánh nhìn khác thường, trực tiếp hỏi cô: “Tại sao em lại ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK