Chương 472: Gặp Gỡ Hạnh Phúc Như Pháo Hoa
CHƯƠNG 472: GẶP GỠ HẠNH PHÚC NHƯ PHÁO HOA
Bạch Nguyệt đọc sách đã hơn một tiếng thấy hơi mệt, từ tầng nhà dưới mặt đất đi ra, cô vươn vai một cái, nhìn Trương Tinh Vũ ở phòng bếp: "Tại sao lại là cậu nấu, chị Vương đâu?"
"Chị Vương bị sếp đuổi việc rồi, sếp dặn tôi tạm thời tới nấu mấy bữa cơm. Ngày mai chắc anh ấy sẽ tìm một người tin tưởng đưa tới." Trương Tinh Vũ cung kính nói.
"Bị đuổi rồi?" Bạch Nguyệt khẽ gật đầu, đại khái biết tại sao. "Để tôi nấu cho, tôi biết Cố Lăng Kiệt thích ăn gì."
"Không được đâu, bây giờ chị là phụ nữ có thai, cần nghỉ ngơi nhiều." Trương Tinh Vũ không dám để Bạch Nguyệt nấu.
"Phụ nữ có thai cũng phải vận động, sau này mới tốt. Trước kia tôi là bác sĩ khoa phụ sản, tôi biết nên làm thế nào, cậu yên tâm đi, sếp các cậu sẽ không trách tội đâu." Bạch Nguyệt cầm nguyên liệu bắt đầu rửa.
"Vậy tôi sẽ không nấu nữa, chị cần gì cứ gọi tôi." Trương Tinh Vũ không dám đi.
Bạch Nguyệt nhanh nhẹn xào đồ ăn, làm thịt viên, trong thịt viên không chỉ có thịt, còn cho nấm hương, mộc nhĩ đen, dinh dưỡng khá cân bằng, cũng không có dầu mỡ, cá nhỏ nấu đậu phụ, còn có canh suông nhìn khá ngon, sườn kho, miến xào thịt băm, một món rau.
"Nhìn có vẻ rất ngon." Trương Tinh Vũ nhìn một bàn đồ ăn.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Ở lại ăn cơm chiều đi, bây giờ cậu còn chưa có bạn gái nhỉ?"
Trương Tinh Vũ đỏ mặt, gãi đầu: "Không có ai thích tôi."
"Lần sau để Cố Lăng Kiệt giới thiệu cho cậu, cưới một cô vợ, sinh một đứa con." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
Tống Tâm Vân đã trở về.
Bà ta mắt nhìn bốn phía: "Cố Lăng Kiệt vẫn chưa về sao?"
"Để con gọi điện cho anh ấy." Bạch Nguyệt lấy điện thoại di động ra, gọi đi, điện thoại đổ chuông ba hồi, bên kia Cố Lăng Kiệt bắt máy nghe: "Năm phút nữa anh sẽ đến."
"Vâng." Sau khi cúp điện thoại, Bạch Nguyệt nói với Tống Tâm Vân: "Năm phút nữa anh ấy sẽ đến ạ."
"Tiểu Niệm." Tống Tâm Vân gọi Bạch Nguyệt, vẻ mặt nhăn nhó: "Nghe nói, Cố Lăng Kiệt đã đuổi chị Vương rồi, chị Vương đã đi theo mẹ hai mươi mấy năm nay."
"Khi anh ấy đuổi việc, con đang ở tầng hầm đọc sách, con cũng nghe Trương Tinh Vũ nói lại mới biết." Bạch Nguyệt giải thích.
"Chị Vương nói với Cố Lăng Kiệt là con đuổi Tiểu Bảo đi, nhưng Cố Lăng Kiệt lại lập tức đuổi chị Vương đi." Tống Tâm Vân nhíu mày.
Bạch Nguyệt giật giật khóe miệng."Nếu như chị Vương thật nói với Cố Lăng Kiệt như thế, chỉ sợ Cố Lăng Kiệt không đuổi chị ta thì con cũng sẽ đuổi chị ta. Nhưng con cũng hiểu suy nghĩa của mẹ, dù sao chị ta đã chăm sóc mẹ, người không phải cỏ cây. Tình cảm hơn hai mươi năm, dù chỉ là quan hệ quen biết bình thường, cũng xem như rất thân thiết, nếu mẹ muốn chị ta quay lại chăm sóc mẹ, con sẽ nói với Cố Lăng Kiệt một tiếng."
"Chị Vương cảm thấy rất oan ức." Tống Tâm Vân rất khó xử.
"Khi Tiểu Bảo tới đây nó mặc rất ít quần áo, con bảo chị Vương đi lấy quần áo, những chuyện xảy ra trong quá trình đó chị Vương cũng không biết.
Chị ta chỉ thấy lúc con mặc quần áo lên người Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nổi giận đùng đùng ném quần áo ra ngoài, chị ta cũng không hiểu rõ tình hình. Lúc đó còn nói với con, nó chỉ là đứa bé, con nghĩ chắc là chị Vương đã hiểu lầm con.
Chị ta hiểu lầm, con hiểu, bởi vì chị ta không hề biết những chuyện xảy ra lúc đó, nhưng lại trực tiếp tới nói với Cố Lăng Kiệt là con đã đuổi Tiểu Bảo đi, đó chính là châm ngòi ly gián. Cho nên, con không tha thứ cho chị ta được. Nhưng vì chị ta đã chăm sóc mẹ, quyền cuối cùng thuộc về mẹ." Bạch Nguyệt nói lý lẽ.
"Chị Vương đối với mẹ mà nói quả thật giống như người nhà, mẹ đã nói với chị Vương là đã hiểu lầm rồi." Tống Tâm Vân dịu dàng nói.
"Con hiểu rồi." Bạch Nguyệt mỉm cười.
Cho dù cô có ba hoa nữa thì Tống Tâm Vân đã có quyết định, cô không thay đổi được, cũng không tranh luận vô vị nữa, cô đi ra cổng, xe Cố Lăng Kiệt đang chạy tới, cô mỉm cười.
Cố Lăng Kiệt từ trên xe bước xuống, ôm vai cô: "Em đứng ở cổng làm gì, có lạnh không, cứ ở trong nhà được rồi."
"Ừm, em không lạnh, nhìn thấy anh em lập tức thấy ấm áp, đúng rồi, em nấu đồ ăn ngon rồi. Anh đừng trách Trương Tinh Vũ, là em muốn nấu cho anh ăn." Bạch Nguyệt khẽ cười nói, nắm tay Cố Lăng Kiệt đi vào.
"Chuyện đó, mẹ đã nói với Tiểu Niệm rồi, để chị Vương trở về, sau này mẹ sẽ giải thích với chị Vương, để cô ấy không hiểu lầm nữa, được không?" Tống Tâm Vân lên tiếng nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: "Con đã biết rồi, chuyện này mẹ làm chủ đi."
"Ừ, vậy mẹ sẽ gọi điện cho chị Vương, để đêm nay đỡ lo đến mất ngủ." Tống Tâm Vân gọi điện cho chị Vương.
"Ngày mai anh sẽ tìm một người tới chuyên chăm sóc em." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Vốn dĩ chúng ta ở đây là ở cùng mẹ anh, bà ấy cần người chăm sóc, chị Vương đã chăm sóc bà ấy hai mươi mấy năm, con người đều sẽ có lúc phạm sai lầm, chúng ta cũng có thể, nhưng..."
Bạch Nguyệt ngừng một chút.
"Nhưng cái gì?"
"Hai ngày nữa, em vào quân khu ở một thời gian ngắn chứ sao. Em muốn về thăm chốn cũ." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói, quan sát sắc mặt Cố Lăng Kiệt.
"Ừ." Cố Lăng Kiệt đáp lại một tiếng.
Cô cong môi cười.
Anh cầm tay cô, hôn lên mặt cô một cái.
Mặt Bạch Nguyệt hơi phiếm hồng: "Chúng ta ăn cơm trước đã, sắp nguội rồi."
"Ừ."
Trương Tinh Vũ ân cần bưng cơm lên cho ba người họ.
Tống Tâm Vân trở về, tâm trạng rất tốt, nói với Bạch Nguyệt: "Cám ơn con nhé."
"Không có gì ạ, đó là việc con nên làm, lúc đầu cũng là do chúng con phá vỡ cân bằng." Bạch Nguyệt nói.
"Chà, thịt viên này ăn ngon thật, là món thịt viên ngon nhất tôi từng ăn." Trương Tinh Vũ tán dương.
Bạch Nguyệt cười: "Tôi nhớ lần trước cậu cũng nói như vậy."
"Lần trước là cá, lần này là thịt viên, khác nhau, khác nhau." Trương Tinh Vũ vui mừng hớn hở nói.
"Tôi nhớ hình như mặt hồ đã đóng băng, ngày mai tôi đến đó câu cá, cá câu trong hồ Đông Thiên càng ngon, ngày mai cậu tới ăn tôi nấu canh cá cho ăn." Bạch Nguyệt mời.
"Bây giờ tôi muốn ăn ngay, nhưng canh cá này ăn rất ngon, đúng rồi, sếp, ngày mai chắc tôi không có nhiệm vụ gì nhỉ, tôi muốn cùng chị dâu đi câu cá." Trương Tinh Vũ gãi đầu, thật thà nói.
"Sáng mai tôi không tới quân khu mà đi họp luôn, một giờ cậu hãy tới." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
"Quá tuyệt vời, sếp, chúng ta sẽ so tài một chút, xem ai câu được nhiều cá hơn, ha ha ha." Trương Tinh Vũ vui vẻ.
Tống Tâm Vân cũng mỉm cười: "Vậy ngày mai mẹ cũng phải tan làm sớm một chút, để về ăn canh cá."
"Bác gái không biết chứ, canh chị dâu nấu ăn ngon ghê gớm, cả đời này cháu cũng không quên được." Trương Tinh Vũ liếm môi nhớ lại.
"À, đúng rồi, hôm nay Tiểu Bảo tới rồi, bây giờ Tiểu Bảo thế nào?" Tống Tâm Vân hỏi.
"Con sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nó." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Ngày mai là cuối tuần, con bảo nó đến đây đi, bà nội nhớ nó." Tống Tâm Vân nói với Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô thật chặt...
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!