Chương 1118: Em Có Biết Chuyện Này Hay Không?
CHƯƠNG 11118: EM CÓ BIẾT CHUYỆN NÀY HAY KHÔNG?
“Cậu chủ không cho nhắc đến chuyện này nữa, thôi, bỏ đi, tôi không muốn cậu chủ lại giận, cô cũng đừng hỏi nhiều nữa, không có ích gì lợi gì đâu, tôi đi làm việc đây.” Nói xong Sở Giản xoay người đi ra cửa.
Buổi chiều, Mục Uyển theo lịch trình đi thăm hỏi bộ ngoại giao của nước sở tại, đồng thời cũng thăm quan nhà bảo tàng, biểu diễn ca múa MXG của họ, cô cũng tính đàm phán với Thomas nên trong lúc xem biểu diễn, cô không thể nào tập trung được.
Tiếng điện thoại vang lên, cô nhìn vào thấy điện thoại của Hạng Thịnh Duật gọi đến nên cô cầm máy lên nghe.
“Em hẹn Thomas chưa?”
“Em không có cách liên lạc với Thomas, đợi lúc nữa ăn xong, em hỏi mấy người bên bộ ngoại giao này có ai biết Thomas không?” Mục Uyển nói.
“Bộ ngoại giao và Bộ tài nguyên độc lập nhau, với lại cũng không liên quan nhau, em hỏi người bên Bộ ngoại giao e là hơi khó, trừ khi là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, ông ấy quen biết nhiều người hơn nên chắc người bên bộ tài nguyên cũng có quen biết, nhưng người tiếp đón em chắc không phải là Bộ trưởng Bộ ngoại giao rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Không sao, em có thể nhờ nhân viên liên lạc xem cách thức liên hệ, chúng ta có hợp tác với họ nên đối với họ thì đó cũng là việc tốt.”
“Trước nói với em mà em quên rồi sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
“Mỹ nhân kế?” Mục Uyển hỏi lại.
Giọng của Hạng Thịnh Duật trầm lại: “Em muốn chết à.”
“Cho dù là mỹ nhân kế thì cũng đâu phải tự em đi, em đã cho An Kỳ tìm người thích hợp giúp em rồi.” Mục Uyển bình tĩnh dịu dàng nói.
“Nghe cho rõ, phương thức và phương pháp anh chỉ nói một lần, nếu em học được thì em có lợi, nếu không được thì anh lai phải dọn dẹp hậu quả giùm em rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Cái gì?”
“Trước anh đã từng nói với em, đó là tiền phải nhanh, có thể tính vào phần của nhà họ Hạng, anh có thể tự mở công ty riêng để chế tạo công nghệ Bạc, rồi xuất khẩu, hoặc là sẽ do nhà nước chịu, nhưng những chuyện này thật chất không nên đem ra nói công khai quá, hiểu không?” Hạng Thịnh Duật cố ý không nói rõ.
“Em hiểu rồi, trước đó anh đưa em bảng giá chi tiết, em có xem qua rồi, em có thể tăng cường số lượng Bạc mua vào với điều kiện là hạ giá của dầu thô xuống mười phần trăm. Như vậy thì coi như em đã làm tốt công việc của mình, với lại cũng không khiến cục diện quá khó coi.” Mục Uyển nghiệm ra và nói.
“Không tệ, gợi ý là hiểu được liền, lát nữa anh sẽ đưa số điện thoại của Thomas cho em, tối nay anh phải về trước, nếu mình em không xử lý được thì gọi cho anh.” Hạng Thịnh Duật nói.
Nghe anh nói anh phải đi trước, bất chợt trong lòng cô có cảm giác kỳ lạ, không thể lý giải được.
Cô vốn hy vọng anh đi để cô được tự do, nhưng thực tế khi anh đi rồi thì lại cô lại có cảm giác không thực tế, giống như bất chợt mất đi chính kiến.
Cái cảm giác này không ổn lắm.
“Em bên này phải ăn cơm với bộ ngoại giao, chắc khoảng tám giờ em mới về được, vậy chắc sẽ không kịp về đưa anh, anh đi khỏe mạnh nhé.” Mục Uyển bình thản nói.
“Anh đi như vậy, em vui hay buồn?” Hạng Thịnh Duật hỏi, khẽ nhếch mép, thoạt nhìn dáng vẻ như không quan trọng lắm.
“Em bên này xử lý xong cũng về nước M rồi, sẽ sớm gặp lại thôi, có cái gì đâu mà phải buồn hay vui.” Mục Uyển trả lời.
Hạng Thịnh Duật cụp mi, tinh nghịch nói: “Không buồn á?”
Mục Uyển khẽ thở dài trong lòng, có lẽ như cô biết được câu trả lời mà Hạng Thịnh Duật mong chờ, nên lại lên tiếng nói lại: “Buồn thì không đến nỗi buồn, anh là người biết mình muốn gì và nên làm gì, anh về trước chắc là có lý do của riêng anh.”
Hạng Thịnh Duật vẫn không vui: “Anh nên nói em là người phóng khoáng hay là nói em không biết tinh ý đây?”
“Buồn.” Mục Uyển nhỏ giọng nói.
“A.” Hạng Thịnh Duật cười rồi cúp điện thoại.
Nói cô.
Không buồn không được, mà nói buồn cũng không xong!!!
Cô không biết câu trả lời mà Hạng Thịnh Duật muốn nghe là câu nào, cô cất điện thoại đi rồi quay lại vào ghế ngồi.
Tiếng chuông tin nhắn vang lên, là tin nhắn của Hạng Thịnh Duật, trên đó là số điện thoại di động và cả số điện thoại bàn ở nhà của Thomas.
Mục Uyển nhắn ‘cám ơn’ trả lời rồi gửi cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật không hồi âm lại cho cô.
Sau khi biểu diễn kết thúc, Mục Uyển còn chút thời gian nghỉ ngơi, nhân viên của bộ ngoại giao đi đến: “Cô Uyển, cô nghỉ ở khách sạn nào?”
Mục Uyển bất ngờ khự lại chút.
Hành lý của cô vẫn ở chỗ Hạng Thịnh Duật, cô cũng không biết nơi đó là đâu?
“Có chuyện gì sao?” Mục Uyển mỉm cười hỏi.
“Buổi tối mời cô ăn cơm, giờ còn trống hai tiếng nghỉ ngơi, tôi đưa cô về khách sạn nghỉ.” Nhân viên tiếp đón nói.
“Đợi chút.” Mục Uyển gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật, anh nói anh tám giờ đi, nên lúc này chắc không có ở đó.
Đầu dây bên kia vang lên giọng của Hạng Thịnh Duật: “Sao vậy?”
“Hành lý của em còn ở chỗ anh không?”
“Em gọi điện cho thuộc hạ của em.” Nói xong Hạng Thịnh Duật cúp máy.
Mục Uyển gọi điện thoại cho Lã Bá Vĩ: “Bá Vĩ, hành lý của tôi có ở chỗ anh không?”
“Có, mới mười phút trước Hạng Thịnh Duật cho người đem đến rồi, nghe giọng nói của thuộc hạ của anh ta thì có vẻ như không vui lắm, lý do là từ cô, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Lã Bá Vĩ tò mò hỏi.
“Anh ấy phải về trước, hỏi tôi vui hay buồn?”
“Cô trả lời là vui?” Lã Bá Vĩ lên tiếng nói.
“Không, nếu tôi nói là vui, với tính cách của anh ta thì chắc chắn sẽ giận, tôi nói qua vài ngày tôi cũng về rồi, cho nên cũng không có gì là vui hay buồn.” Mục Uyển giải thích nói.
“Đàn ông là phải dùng lời ngon ngọt để dụ, đặc biệt là người như Hạng Thịnh Duật, bởi vì anh ta rất quan tâm đến tâm tư của cô, sau này cô cứ nói những gì anh ta muốn nghe là anh ta sẽ vui thôi, như vậy đối với cô chắc chắn chỉ có lợi thôi.” Lã Bá Vĩ lên tiếng nói.
“Nếu tôi dễ khiến người ta vui như vậy thì bây giờ cũng đâu ra nông nỗi này.” Mục Uyển cụp mi than thở.
“Chỉ cần cô muốn sửa thì không bao giờ là muộn, chỉ sợ là cô không sửa, vậy thì chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
“Ừ” Mục Uyển nói: “Anh đem hành lý của tôi đến mahaba đi, chỗ lần trước tôi ở, anh đặt giúp tôi ba phòng, bây giờ tôi sẽ qua đó, lát gặp nói sau.” Nói xong Mục Uyển cúp điện thoại.
Rồi cô xoay qua nói với cô tiếp đón viên: “Cô đưa tôi đến mahaba là được rồi.”
“Vậy hơn bảy giờ tôi qua đón cô.” Nhân viên tiếp đón nói.
“Ok.”
Trên đường đi, Mục Uyển nhận được tin nhắn số phòng từ Lã Bá Vĩ.
Cô và An Kỳ đang đi về phòng, Lã Bá Vĩ đứng ngay cửa phòng nói với Mục Uyển: “Anh ấy đang ở trong.”
Mục Uyển nhìn đồng hồ, cô có hai tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, hai tiếng sau cũng vừa lúc Hạng Thịnh Duật nên ra sân bay rồi.
Cô mở cửa đi vào, Hạng Thịnh Duật đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại, biết cô vào, nhưng anh vẫn không ngẩng đầu nhìn mà tiếp tục chơi.
Mục Uyển cũng không gọi anh, cô đi đến mở va ly lấy quần áo rồi đi tắm.
Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển đi vào phòng tắm, rồi tiếng khóa cửa vang lên, anh nhíu mày nhìn phòng tắm, càng cảm thấy không thoải mái bèn quăng điện thoại qua bên rồi lạnh lùng dựa hẳn vào sô pha.
Mục Uyển từ trong phòng tắm ra, đã nghe được giọng nói lạnh lùng của anh: “Hình Thiên cũng đến MXG rồi, em có biết chuyện này hay không, hay là hai người trước đó đã hẹn trước rồi?”