Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 615: Cười Híp Mắt​




CHƯƠNG 615: CƯỜI CƯỜI HÍP MẮT
Lưu San nhìn bản đồ, lại thấy Trình Minh Hạo nhăn mày, trong lòng gấp gáp.
“Điều này là bình thường, đưa ra nhiều con đường thì diễn tập mới kịch liệt hơn, thú vị hơn, phải nhớ là tham lam quá chẳng được gì, các anh chỉ cần giữ một con đường là được rồi.
Phải xem vận may của các anh và bọn họ, các anh dọn sạch một con đường, ít nhất sẽ cho chúng tôi ở đằng sau một hậu thuẫn tốt, đừng quên các anh có bốn người, đằng sau có sáu người.
Hơn nữa, phải dựa vào thực lực, dễ dàng thắng quá sẽ không được vinh quang, phải không.
Hơn nữa, các anh xem, trên ba con đường này đã đánh dấu mìn rõ ràng, tôi thấy sẽ không có sự bất công nào ở đây đâu, cũng có nghĩa là trên bản đồ của họ cũng đã được đánh dấu nơi có mìn, chúng ta có thể giảm bớt phạm vi đặt bẫy bắt con mồi rồi không phải sao?” Lưu San nói.
Cô vừa nói, những người khác đã thấy rất đúng, bỗng thấy vô cùng tự tin.
Cô có thể nói, cô đang ăn nói lung tung không? Đến bản đồ cô còn xem không hiểu, nếu có, chỉ là đang giả vờ thôi.
“Vậy chúng ta đặt bẫy ở đâu đây?” Trần Kiên hỏi.
Ôi, đúng là ghét của nào trời trao của đó mà.
Cô làm sao biết được, thôi, dù sao cũng là diễn tập, có thua cũng trách Thẩm Diên Dũng.
Cô tiện tay chỉ một chỗ ở giữa.
Trần Kiên lập tức khoanh một vòng ở chỗ cô chỉ.
Lưu San: “...”
“Tôi nhắc các anh một chút, nơi chúng ta nhìn thấy là vùng ở giữa, nhưng những người khác có lẽ không thấy vậy, bọn họ có lẽ ở gần chỗ đó. Thế nên, mọi việc phải làm thật cẩn thận.” Lưu San nói.
“Đã hiểu.” Các chiến sĩ đồng thanh nói.
Lưu San nhìn Trình Minh Hạo cũng đang nhìn cô, cô chỉ vào con đường trên cùng: “Các anh ở đây.”
“Tại sao?” Trình Minh Hạo khó hiểu: “Sau con đường này không xa là khu vực mìn, sẽ không nhiều người đi qua đây.”
Thực ra cô cũng thấy thế, bởi vì ít người nên tỉ lệ thua của bọn họ mới thấp chứ, nhưng cô không thể nói thật được.
“Chưa chắc, sẽ có nhiều người cũng nghĩ như vậy, sẽ làm ngược lại đám đông, nhỡ phía trước khu mìn vẫn còn một con đường nữa thì sao, hơn nữa, thường thường theo logic thì con đường ở giữa sẽ luôn là con đường có nhiều người đi nhất.” Lưu San cười tít mắt nói.
Những người khác trừ Thẩm Diên Dũng ra, cũng thấy đung đúng.
Thẩm Diên Dũng không lên tiếng, diễn tập không phải là mục đích thật sự của anh.
“Được, làm vậy đi.” Trình Minh Hạo đồng ý với Lưu San.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa, đặt bẫy như vậy sẽ không khiến người ta chết thật chứ?” Lưu San lo lắng hỏi.
Nói xong, các chiến sĩ đều im lặng, nhìn cô với ánh mắt lạ lùng.
“Đây là lần đầu tiên tôi tham gia diễn tập kiểu này.” Lưu San ngại ngùng cười.
“Chúng ta đội một chiếc mũ, chiếc mũ có cảm ứng điện, nếu bị đánh vào chiếc máy cảm ứng hồng ngoại trên mũ, mũ sẽ bốc khói. Chỉ cần trên mũ bốc khói, sẽ coi như là đã chết, phải rời khỏi trận diễn tập.” Trần Kiên giải thích.
“Ồ, bốc khói là phải rời trận ư?” Lưu San hai mắt sáng lên, nếu cô không muốn tiếp tục nữa, thì chỉ cần khiến mũ mình bốc khói là được, quá dễ.
“Vậy làm sao để chiến đấu ở cự ly gần?” Lưu San hỏi tiếp.
“Cô không có cái này sao?” Trần Kiên lấy trong túi ra một vật như chiếc bút, mở ra, là một con dao hồng ngoại: “Chỉ khi chiến đấu cự ly gần mới được dùng.”
“Ồ ồ ồ, có, trong balo tôi, tôi không biết cách dùng cái này.” Lưu San muốn mở balo, mới nhớ ra trong đó có súng, nếu bị phát hiện thì gay go, liền chuyển đề tài, rút con dao thật đang đặt trên chân ra: “Vậy con dao thật này thì sao?”
“Cái này để dành cho trường hợp gặp thú dữ hoặc rắn thì dùng, cũng cần nó để đặt bẫy và đề phòng nguy hiểm.” Trần Kiên tốt bụng giải thích.
“Nếu, tôi nói là nếu, tôi không cẩn thận khiến mũ mình bốc khói thì sao?” Lưu San thử hỏi.
“Thẩm Diên Dũng: “...”
“Mũ của bọn anh là đồ điện tử, ai giết ai đều sẽ được hiển thị chỗ chỉ huy.” Trần Kiên kỳ lạ nhìn Lưu San.
“Vậy nếu nó bị hỏng thì sao?” Lưu San lắc đầu.
“Chúng đều đã được kiểm tra rồi, nếu xảy ra sự cố hỏng hóc, đều sẽ được đổi cái mới.” Trần Kiên nói tiếp.
“Chỉ huy trước kia làm gì vậy?” Trình Minh Hạo nghi ngờ hỏi.
“Bác sĩ, bác sĩ trong quân khu.” Lưu San giải thích, cố ý nói liên quan đến quân khu, để mình xuất hiện ở đây một cách bình thường.
“Cô chưa từng diễn tập bao giờ sao?” Khang Thành bất ngờ hỏi.
“Tôi đều thực chiến, ngại quá.” Lưu San cười nói.
Thẩm Diên Dũng mím môi nhịn cười.
Thực chiến cô nói cũng đúng, cô đúng là toàn thực chiến, xem cảm nè, giúp người ta sinh em bé nè, băng bó vết thương nè.
Nhưng cô nói như vậy, bỗng làm các chiến sĩ cảm thấy có vẻ cao cấp hơn.
“Chỉ huy chắc đã từng trải qua qua nhiều thời khắc sinh tử nhỉ?” Khang Thành hiếu kỳ hỏi.
Sinh?
Trước kia ngày nào cô cũng đỡ đẻ.
“Rất nhiều, dường như ngày nào cũng vài người, đều là chuyện của năm năm trước rồi.” Lưu San cười.
Thẩm Diên Dũng nín cười đến run cả vai, để không lộ ra, anh quay mặt ra cửa sổ.
“Có thể kể cho bọn tôi không?” Vương Bác sùng bái nói.
“Kể? Kể máu tanh nồng nặc hay kể cái gì? Những điều đó đã là quá khứ từ lâu rồi, không nhớ được nữa.” Lưu San nói qua loa hai câu.
“Chỉ huy từng vào đến chiến trường chưa? Là chiến tranh thật sự ấy, ngày nào cũng chôn mình trong mưa bom bão đạn, trong cái chết cận kề ấy?” Khang Thành lại hỏi.
Lưu San nhìn gương mặt ngăm đen của Khang Thành, mắt lại hơi sáng lên.
Cô hắng giọng, giải thích: “Y bác sĩ ở phòng tuyến, không gặp nguy hiểm.”
Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San, được rồi, bác sĩ đúng là ở phòng tuyến không nguy hiểm, nhưng cô chưa từng đến chiến trường mà, thôi được rồi, cô đúng là chưa từng thừa nhận mình chưa bao giờ đến chiến trường.
Lưu San trừng Thẩm Diên Dũng.
Đều tại anh, biến cô thành mục tiêu của mọi người.
Cô chuyển ánh mắt, đôi mắt cong lên, cười hì.
Thẩm Diên Dũng thấy vậy, có một dự cảm không lành lắm.
“Vẫn nên mời ngài tổng thống kể câu chuyện của ngài, chúng tôi đều muốn nghe, ngài trẻ như vậy, chắc chắn rất tài ba đúng không?” Lưu San hỏi.
Tất cả chiến sĩ đều đổi hướng, nhìn Thẩm Diên Dũng: “Xin ngài tổng thống hãy kể đi ạ.” Khang Thành tinh nghịch nói.
Anh đã từng được chiến đấu cùng ngài tổng thống, lại được nghe những chuyện của tổng thống mà người khác không biết, nghĩ thôi cũng thấy thích,
“Kể?” Thẩm Diên Dũng cười đầy ẩn ý, rồi lại nghiêm mặt.
Lưu San sao lại có một dự cảm không lành vậy nè.
Anh, chắc sẽ không...kể chuyện có liên quan đến cô đó chứ?
Tên này, chắc chắn sẽ làm vậy, mặt thì cười mà trong lòng thì không, đã thế, lại còn thù dai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK