Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1010: Thế Nào, Muốn Thấy Tôi Bị Quê?​




CHƯƠNG 1010: THẾ NÀO, MUỐN THẤY TÔI BỊ QUÊ?
Sở Nguyên mím môi không lên tiếng.
Mục Uyển cười cười rồi nhìn đồng hồ, phỏng chừng giờ quay về chắc chắn sẽ vượt quá nữa tiếng.
Cô bẻ gãy cành hoa mai đang nở rộ rồi nói: “Tôi vì thích hoa mai, cho nên bẻ gãy chỗ vốn dĩ nó phải được ở, anh cảm thấy kết quả của nó sẽ thế nào?”
Sở Nguyên nhìn thoáng cành hoa mai trên tay Mục Uyển: “Chỉ cần tận tình chăm sóc, cẩn thận nuôi trồng, nó vốn dĩ chỉ dựa vào cây lớn, cho nên nó cũng sẽ thành cây lớn rồi mọc ra những nhánh nhỏ khác thôi.”
Mục Uyển khá bất ngờ, vốn dĩ cô nghĩ rằng câu trả lời sẽ là héo sớm, cô nhìn Sở Nguyên: “Anh rất biết nói chuyện đó chứ, rất hiểu lòng người, biết quan sát người khác, chả trách Hạng Thịnh Duật trọng dụng anh như vậy.”
“Đã muộn rồi, cô nên quay về đi, nếu đi chưa đủ thì ngày mai có thể tiếp tục ra đây dạo, trời sáng sẽ nhìn rõ hơn.” Sở Nguyên lạnh lùng nói.
Mục Uyển mím môi im lặng.
Sở Nguyên và Sở Giản là hai anh em ruột, hai người nhìn cũng rất giống nhau nhưng mà tính cách của Sở Nguyên thì hướng nội hơn, lạnh lùng, Sở Giản thì dễ kích động hơn chút.
Cô không thăm dò được tin gì từ Sở Nguyên, nên cũng không muốn nói gì nữa, chỉ lãng phí thời gian.
Cô xoay người đi về hướng biệt thự, bất chợt thấy con thỏ chạy ngang: “Thỏ con, thỏ con.”
“Cô thích sao?” Sở Nguyên nghiêm túc hỏi.
Đột nhiên bắt gặp con thỏ trắng như tuyết như vậy, đương nhiên sẽ khiến cho tâm trạng vui vẻ thoải mái hơn.
Nhưng muốn bắt nó để làm của riêng, thôi bỏ đi.
Cô chăm sóc không tốt thỏ con, và cũng không muốn trói buộc con thỏ để nó mất đi tự do, nên cô lắc đầu: “Chỉ là vô tình thấy nên cảm giác vui thôi, chứ không có gì.”
Cô tiếp tục đi về phía trước, lúc này Sở Nguyên đi phía sau cô, cô nhíu mày: “Hạng Thịnh Duật cho anh đi theo tôi sao?”
“Tôi bây giờ về biệt thự để trực.” Sở Nguyên giải thích.
Mục Uyển bước qua bên cạnh, tỏ ý nhường Sở Nguyên đi trước.
Sở Nguyên không do dự đi lên phía trước.
Mục Uyển chậm rãi đi theo phía sau anh, rồi từ từ kéo dài khoảng cách, cảm giác như có người đang nhìn cô, cô dừng lại nhìn về hướng biệt thự.
Hạng Thịnh Duật đang đứng ở cửa sổ nhìn theo cô.
Mục Uyển không muốn quan sát xem biểu cảm của anh, dù sao thì cũng nhìn không rõ, cô cúi đầu tiếp tục đi.
Vừa đến biệt thự, người giúp việc đã bước đến đưa cô về phòng.
Hạng Thịnh Duật đã ngồi trên sô pha đợi sẵn, anh im lặng nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì.
Mục Uyển liếc nhìn anh.
Tính khí của Hạng Thịnh Duật không khác gì thời tiết, nói thay đổi là thay đổi.
“Muốn dụ dỗ người của tôi sao? Ý định này tôi khuyên em nên bỏ đi, bọn họ sẽ không phản bội tôi đâu.” Giọng Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Mục Uyển chợt dừng lại rồi ngạc nhiên nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, sau đó nhịn không được bật cười.
Không ngờ Hạng Thịnh Duật cũng có lúc nhìn sai, thật là nực cười.
Tuy rằng cô luôn làm những việc không đâu nhưng cô vẫn biết được khả năng của bản thân mình.
Cô không thuộc dạng có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà có thể khiến cho người khác nhìn thôi đã xiêu lòng, cũng không phải cao thủ biết dùng lời lẽ để tấn công người khác, tính cách cũng không thuộc dạng dễ thương khiến người khác yêu mến.
Cô muốn dụ dỗ người của anh? Làm sao có bản lĩnh đó được!
Nghe thôi cũng đã thấy nực cười.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, anh rất nghiêm túc hỏi: “Em cười cái gì!”
“Tôi hôm nay lúc trở về phát hiện ra chuyện rất thú vị, anh đoán xem Sở Nguyên đã nói gì?" Mục Uyển hỏi.
“Nói gì?” Sắc mặt của Hạng Thịnh Duật bắt đầu trở nên khó coi.
“Anh hỏi tôi, tôi sẽ không nói cho anh biết, anh hỏi Sở Nguyên đi, anh ta cũng đẹp trai lắm, lại rất ngầu, nghe nói mẫu đàn ông như vậy rất được lòng phụ nữ.” Mục Uyển cười nói.
Hạng Thịnh Duật nghiến răng, anh gọi điện thoại: “Vào đây.”
Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên, Sở Nguyển đẩy cửa cúi đầu bước vào.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn qua: “Hôm nay trên đường về đây, hai người xảy ra chuyện thú vị gì?”
Sở Nguyên không hiểu ý, đầu vẫn không ngẩng lên, anh suy nghĩ lúc rồi nói: “Có bắt gặp con thỏ.”
“Sau đó anh nói gì với tôi?” Mục Uyển nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
Sở Nguyên có linh cảm không tốt, anh nhìn qua Mục Uyển: “Tôi đã nói gì?”
“Nói đi, đừng chối, nam nhi đại trượng phu, dám làm dám nhận chứ.” Mục Uyển nói.
“Tôi chỉ hỏi cô có thích không?” Sở Nguyên đáp lại.
Vừa dứt lời, một cái gối đã bay thẳng vào người anh.
Hạng Thịnh Duật có chút không vui nói: “Cô ta có thích hay không thì liên quan gì đến cậu, cô ta thích thì cậu đi bắt sao? Cậu cũng biết lấy lòng phụ nữ quá nhỉ.”
Sở Nguyên giật mình đến mặt tái mét, anh liền quỳ xuống, đưa tay thề và nói: “Tôi không có ý gì với cô ấy, cũng không dám, cô chủ là của cậu chủ, cho tôi mười cái đầu tôi cũng không dám, cũng không dám nghĩ đến, hôm nay bắt gặp con thỏ chạy qua, thấy cô chủ có vẻ vui thích…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK