Chương 870: Với Anh Ấy, Cậu Là Vô Giá
CHƯƠNG 870: VỚI ANH ẤY, CẬU LÀ VÔ GIÁ
“Không có chứng cứ xác thực mà chỉ là hoài nghi, ông chột dạ, cảm thấy bất an, may mà Thẩm Diên Dũng không nhìn ra được sự khác lạ của ông, nếu không, anh ta không chỉ nghi ngờ nữa đâu, hơn nữa, nếu anh ta nghi ngờ ông thật, thì phải chuẩn bị cho tốt, mới có thể rút lui vẹn toàn được. Dù sao, ông làm nhiều việc như vậy, chỉ vì muốn tốt cho Thẩm Diên Dũng.” Rosen nghiêm túc nói.
“Tôi biết rồi, lần này cậu giúp Lưu San chắn viên đạn đó, Thẩm Diên Dũng chắc chắn rất tin tưởng cậu, sau này có cậu ở đó, thì mọi việc cũng dễ dàng hơn, quyết định vậy đi, tôi cúp máy đây.” Đường Quốc Trung cúp máy.
Rosen nằm trên giường bệnh, tắt máy, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại dáng vẻ tươi cười của Lưu San, cùng với sự quan tâm của cô đối với anh ta, cảm thấy thật đáng.
Lưu San bị đưa về nước A, mới đến sân bay của quân khu, Bạch Nguyệt đã từ trong phòng chờ chạy ra rồi.
Lưu San nhận ra Bạch Nguyệt đang rất vui vẻ, cô cũng chạy về phía đó, ôm chặt lấy Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt béo hơn trước nhiều, bụng cũng tròn vành vạnh, nhưng mà vẫn xinh đẹp như trước.
“Tiểu Bạch, tớ nhớ cậu quá.” Lưu San nói.
Vành mắt Bạch Nguyệt ửng đỏ: “San, cậu gầy đi nhiều quá.”
“Cố giảm cân đấy, cậu mang thai rồi, đừng cứ mãi đứng ở ngoài như vậy, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.” Lưu San nói, cô thấy Cố Lăng Kiệt đang đứng cách đó không xa lo lắng nhìn Bạch Nguyệt.
“Đi thôi, chúng ta về nhà, sau này nhà của tớ cũng là nhà của cậu.” Bạch Nguyệt vô cùng phấn khích nói.
Lưu San định nói gì lại thôi, vốn có nhiều lời muốn nói, nhưng vừa gặp mặt đã trò chuyện những chuyện đó, có vẻ không thích hợp.
Bạch Nguyệt dắt cô đi đến trước mặt Cố Lăng Kiệt, cười tươi nói: “Cứu về rồi.”
Cố Lăng Kiệt khẽ cười, vẫn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, gật đầu.
“Tớ chuẩn bị cua cho cậu, toàn là cua vàng, ngon cực kì.” Bạch Nguyệt nói với Lưu San.
“Tay của tớ, có thể sẽ ăn hơi chậm chút.” Lưu San tỏ ý xin lỗi.
“Thẩm Diên Dũng từng nói với tớ về chuyện cánh tay của cậu, tớ đã mời một đội nhân viên nghiên cứu rồi, một tuần nữa bọn họ sẽ đến, thiết bị cũng chuyển đến cùng lúc luôn, tay của cậu vẫn đang được thiết kế, đợi làm xong rồi, cũng sẽ gửi đến.” Bạch Nguyệt nói.
“Làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền, Lăng Kiệt nói những thiết bị này dùng rất tốt, dù sao, quân nhân cũng thường bị thương, hơn nữa, bây giờ xe cộ đủ loại, dễ xảy ra tai nạn, những thiết bị này sẽ được dùng ở bệnh viện vùng ngoại ô phía Nam, cũng không lãng phí, chỉ là, gần đây cậu phải ở cùng tớ, tên nhóc nhà tớ có chút phiền phức.” Bạch Nguyệt nhắc nhở trước.
Lưu San gật đầu, lên chiếc xe mà Cố Lăng Kiệt đã sắp xếp.
Cố Lăng Kiệt ngồi vào vị trí phó lái, Bạch Nguyệt và Lưu San ngồi ở phía sau.
Lưu San ôm lấy cánh tay Bạch Nguyệt, dựa đầu vào vai cô: “Có cảm giác như đã trở về quá khứ, cậu và tớ, ngồi trên chiếc xe của Cố Lăng Kiệt, toàn bộ đều là bong bóng màu hồng.”
“Cuộc sống của chúng ta sau này sẽ mãi mãi hạnh phúc.” Bạch Nguyệt nói, nắm lấy cánh tay của Lưu San.
Đôi mắt của Lưu San trở nên ảm đạm: “Tớ có chút lo lắng cho Thẩm Diên Dũng, lần này ở nước Anh gặp nạn, chắc là bọn họ đã đề phòng Thẩm Diên Dũng rồi, xung quanh anh ấy toàn là kẻ địch.”
Bạch Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Anh ấy đối xử với cậu rất tốt, nhà Nhậm Hải toàn bộ bị giết hại, anh ta lo lắng cho an nguy của cậu, mà bọn họ lại nhắm vào cậu, vậy nên Thẩm Diên Dũng mới vội vã đưa cậu về đây.”
Ánh mắt Lưu San mơ hồ: “Bây giờ chỉ còn một mình anh ấy chiến đấu, tớ không muốn anh ấy phải cô độc như vậy.”
“Cậu mà ở đó, chỉ càng khiến cho anh ấy bất an hơn, chỉ khi cậu rời đi rồi, anh ấy mới có thể đối phó bọn chúng bằng hết sức mình.” Bạch Nguyệt an ủi Lưu San.
“Nếu, tớ không yêu Thẩm Diên Dũng, thì bây giờ anh vẫn là một vị tổng thống cao cao tại thượng, được người người kính trọng, với năng lực của anh ấy, khẳng định có thể phát triển rất tốt.” Lưu San cảm thán.
“Nhưng anh ấy sẽ không được vui vẻ, vì trong chính trị có quá nhiều mưu toan và tính toán, cuộc sống của anh ấy cũng không thể thoải mái được, cậu là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời của anh ấy, vậy nên, anh ấy bằng lòng buông bỏ giang sơn để được cậu, bây giờ, ít nhất thì cậu thật lòng yêu anh ta, anh ta cũng không có gì phải tiếc nuối.”
“Tình yêu của tớ thì có tác dụng gì chứ, tớ không giúp được anh ấy, cũng không cho anh ấy được thứ gì.”
“Chúng ta ngày nào tắm rửa cũng lãng phí rất nhiều nước, một hồ nước chẳng quý giá gì đối với chúng ta mà nói, nhưng còn quý hơn cả vàng với những người trên sa mạc. Vì vậy, thứ mà cậu nghĩ rằng không có tác dụng, lại là thứ mà Thẩm Diên Dũng cảm thấy quý giá nhất, vậy nên, cho dù anh ấy nghĩ cậu phản bội anh ấy, anh ấy cũng lựa chọn tha thứ cho cậu, San, cách để giúp cho Thẩm Diên Dũng không thất vọng nữa đó chính là khiến bản thân trở nên tốt hơn.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
“Quả nhiên là nhà tâm lí học, lời nào nói ra cũng đi vào trong lòng người khác, nhưng mà, Tiểu Bạch, sự buồn bã, suy nghĩ, lo lắng, bất lực trong lòng tớ, cậu hiểu mà, phải không?” Lưu San rơi nước mắt nhìn cô.
“Ngoài những thứ này ra, cậu còn chán ghét bản thân mình, phủ định chính mình, nghĩ rằng nếu Thẩm Diên Dũng chết, cậu cũng sẽ chết cùng anh ấy, nhưng nếu không thể chết cùng nhau thì sao? Chẳng thà ở bên cạnh anh ấy, để cùng nhau chết, vậy nên cậu rất bi quan, cậu không nhìn thấy tương lai, mỗi ngày trôi qua, cậu vô cùng đau khổ và buồn phiền.” Bạch Nguyệt nói ra hết những cảm xúc của cô.
Lưu San mím môi không nói gì.
“San, Thẩm Diên Dũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tớ tuyệt đối tin tưởng năng lực của anh ấy, đám người kia sẽ không dễ dàng giết được anh ấy đâu, dù sao bọn họ còn phải dựa vào anh ấy. Đây cũng chỉ là vấn đề về thời gian, lúc anh ấy xử lí chuyện này, cậu đừng trở thành nỗi lo lớn nhất của anh ấy.” Bạch Nguyệt khuyên cô.
Lưu San hít sâu, nói ra suy nghĩ của mình: “Tiểu Bạch, Thẩm Diên Dũng không thể về nước là bởi vì Nam Cung Nguyệt, nếu xử lí xong chuyện của Nam Cung Nguyệt rồi, Thẩm Diên Dũng cũng có thể quang minh chính đại về nước rồi, đợi đến lúc anh ấy về nước, có thể giải quyết sạch sẽ những người bên cạnh anh ấy, là anh ấy được an toàn rồi.”
“Muốn bàn bạc với nhà Nam Cung, không dễ dàng.” Bạch Nguyệt nghĩ ngợi nói.
“Nam Cung Nguyệt vẫn còn sống, người nhà của cô ta cũng còn sống, cô ta bị bỏ tù là vì cô ta muốn giết tớ, là cô ta sai trước, bọn họ kiểu gì cũng sẽ cần đến cô ta mà, phải không? Nếu như bọn họ không cần, vậy thì chúng ta phải khiến cho họ cần.”
“Nhà Nam Cung luôn dựa vào nhà họ Hạng, không lo không có tiền, chỉ lo không có quyền.”
“Nhưng nhà họ Hoa dù sao cũng trong hoàng gia, nếu như nhà họ Hạng uy hiếp đến hoàng gia, hoàng gia chắc chắn sẽ phải làm gì đó.”
Bạch Nguyệt căng thẳng: “San. Những lời này của cậu vẫn chưa nói với ai đấy chứ?”
Lưu San lắc đầu: “Tớ không thể nói với ai.”
“Thẩm Diên Dũng cũng không?”
“Trước mắt Thẩm Diên Dũng không thể đến nước M, anh ấy mà đến nước M sẽ rất nguy hiểm, vì vậy tớ không cần nói với anh ấy những lời này.” Lưu San giải thích.
Bạch Nguyệt có một dự cảm không lành, cách mà Lưu San nghĩ ra, sợ là người khác đã nghĩ ra lâu rồi, hơn nữa, còn đang trong quá trình thực hiện kế hoạch rồi.
E rằng, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Cố Lăng Kiệt dừng xe trong khu nhà phía Bắc, điện thoại reo lên.
Anh bắt máy, nghe xong, gương mặt bỗng trở nên nặng nề, nói với Bạch Nguyệt: “Nhà họ Hạng xảy ra chuyện rồi.”
Bạch Nguyệt: “…”