Chương 762: Con Người Sắt Đá Dịu Dàng
CHƯƠNG 762: CON NGƯỜI SẮT ĐÁ DỊU DÀNG
"Ừ." Bạch Nguyệt rất bình tĩnh: "Anh tìm thấy rất nhanh."
"Đúng lúc có đội thăm dò giao thông trên biển ở gần đó, bây giờ mặt người rõ ràng có thể nhận ra, có thể tìm ra xác chết là ai, tìm hiểu nguồn gốc như vậy, tôi rất có lòng tin với vụ án này, có lẽ không khó mấy." Quân vui vẻ nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Để xem sao."
Tâm trạng của Quân trở nên nặng nề: "Cô không cho rằng như vậy sao?"
"Anh có từng nghĩ tới, vì sao không có ai báo cảnh sát hay không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Quân ngây ngẩn cả người: "Vì sao?"
"Đầu tiên cứ xác định thân phận người chết đi, tôi ăn cơm đã, chúc may mắn." Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Cô thái cá xong, đổ dầu vào, xào chín dưa chua, để phần xương vào xào, sau đó đổ nước vào, đợi nước sôi thì để cá lát vào, chỉ cần năm phút, một bát cá nấu cải chua chính gốc đã có thể ra nồi.
Cô tắt lửa.
Cố Lăng Kiệt đi vào, trầm giọng nói: "Cẩn thận nóng, để tôi bưng cho, em ra ngoài chờ ăn cơm đi."
Bạch Nguyệt có chút hoảng hốt, cảnh tượng như vậy, giống như đã từng xảy ra, trong trí nhớ cũng có một người đàn ông từng nói với cô như vậy.
Người đàn ông bưng đồ ăn rất nóng, cô cầm bát và đũa, hình ảnh thoạt nhìn vừa ấm áp lại vừa thoải mái.
Nhưng mà, trong lòng cô lại mơ hồ có cảm giác không thoải mái, cô không thể nghĩ nữa, đó không phải một dấu hiệu tốt.
"Vậy, làm phiền anh rồi." Cô cũng không khách sáo, cầm ba cái bát, ba đôi đũa đi ra ngoài
Alan cười: "Cũng may tôi đã học dùng đũa rồi, nếu không, chắc tôi phải ăn bằng tay quá."
"Ngày mai anh nói với tôi anh thích ăn gì, tôi đi chợ mua về nấu cho anh." Bạch Nguyệt nói.
"Ngày mai đi chung đi, sau đó lúc em đi làm, tôi xem thử có hạng mục đầu tư gì không, tìm chút chuyện để làm."
"Ý kiến hay, tôi đi lấy cơm đến." Bạch Nguyệt nói xong thì trở về phòng bếp, xới một tô cơm lớn đi ra, muốn ăn bao nhiêu thì có thể thêm, không cần vào trong xới quá phiền phức.
Alan nếm thử một miếng sườn heo chiên: "Ừ, tôi đã ăn rất nhiều sườn chiên, nhưng mà sườn em làm là ăn ngon nhất."
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Nếu hôm nay thuận lợi, anh có thể được ăn cá biển tôi chiên, ăn rất ngon."
"Ừ."
Cố Lăng Kiệt liếc mắt nhìn Alan một cái, không nói gì cả, ngồi xuống đối diện Alan.
"Kẹo lần trước tôi gửi em có nhận được không?" Alan hỏi Bạch Nguyệt, không có gì không thể nói chuyện được.
"Nhận được rồi, hương vị rất đặc biệt, mặn mặn, hương vị khá nhạt, rất hợp với khẩu vị của tôi, người bây giờ ăn quá ngọt, không tốt cho sức khỏe, lúc thèm ăn, hoặc trong miệng không có vị gì, ăn chút kẹo mặn mặn cũng không tệ.
"Tôi đến nước Mĩ, chuẩn bị làm một loại đồ ăn, hoặc là mở một quán cà phê, chỉ cần có chuyện làm là được, dù sao những sản nghiệp khác của tôi đều đã đi vào nề nếp, có người đặc biệt quản lý giúp tôi rồi." Alan suy nghĩ .
"Ha ha, ngoài phòng khám tâm lý, tôi còn mở một tiệm hải sản, chủ yếu là hải sản tôi thích ăn, một mình đến đó ăn, còn không cần phải trả tiền, rất dễ chịu."
"Vậy em có lời không?" Alan tò mò hỏi.
"Khá tốt, tôi mở ba tháng rồi, trước mắt vẫn không có lỗ, nhưng mà cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ là khách hàng quen rất nhiều, nói không chừng mở một năm, đợi khách quen nhiều hơn, tôi đã có thể kiếm được chút tiền để tiêu dùng cho chỗ khác rồi." Bạch Nguyệt nói giỡn.
"Vậy thì mở thêm một quán cà phê, cung cấp cả đời cho em cũng được.”
Bạch Nguyệt gật đầu: "Nghe thấy không tệ."
Cố Lăng Kiệt vùi đầu ăn cơm, nghe bọn họ nói chuyện, một câu cũng không nói.
Bạch Nguyệt nhận ra một vị khách khác bị lạnh nhạt, cười hỏi: "Black, anh bị chuyển tới tổ điều tra này, trung tâm nghiên cứu bên kia còn làm không?”
"Trung tâm nghiên cứu bên kia do tôi quản lý, chỉ cần làm tốt trách nhiệm của mình là được, không cần mỗi ngày điều đến, thời gian của tổ điểu tra bên này cũng tự do." Black nói.
"Lần trước lúc tôi đến trung tâm nghiên cứu bên kia, nhìn thấy phòng làm việc của chủ tịch cũng ở đó, viện trưởng đặc biệt dặn dò tôi, không được đến phòng làm việc của chủ tịch, anh có từng gặp chủ tịch chưa?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lên tiếng, không nói nhiều thêm.
Anh là một người đàn ông chững chạc kín đáo, lại có tâm sự rất nặng nề.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Quan hệ của anh và chủ tịch rất tốt sao?"
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lại lên tiếng, không dám nhìn Bạch Nguyệt, sợ bị Bạch Nguyệt nhìn ra gì đó, rũ mắt xuống, dáng vẻ trầm tĩnh bình lặng.
Bạch Nguyệt không hỏi nữa.
Cô đã từng nói, có một loại người, rất khó để người ta nhìn thấu, cũng rất khó để người ta đoán ra.
Bạn cảm thấy giống như đã nhìn rõ một chút rồi, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lại hoàn toàn không giống như mình đã đoán lúc trước.
Quá kín đáo, sâu thẳm, không thể nắm bắt, dứt khoát, chính là loại người không thể nắm bắt, cũng không thể quá gần gũi, bởi vì nhìn không thấu, rất nguy hiểm.
Cô ăn cơm.
Ai cũng không nói chuyện nữa, không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
"Bài hát tôi cho em nghe lần trước thế nào?" Alan phá tan im lặng hỏi.
"Ừ, tôi cảm thấy, rất cao cấp."
"Cao cấp?"
"Ừ, có một loại cảm giác rung động như đi vào cung điện hoàng gia nghe giao hưởng vậy, tôi thích nghe loại nhạc tao nhã, linh hoạt kỳ ảo, nhưng lại mang theo cảm giác âm thanh của tự nhiên thế này, cảm thấy rất yên bình." Bạch Nguyệt diễn tả chính xác nói.
"Vậy lần sau tôi lại sáng tác tiếp, em lại nghe thử xem." Alan khiêm tốn nói.
"Ừ, đừng quên đi xin bản quyền, sau này chỉ phát trong quán cà phê của anh thôi.”
"Nghe ra cũng là một lựa chọn không tệ, ngài Cố, anh có thích âm nhạc không?" Alan hỏi.
"Ngài Cố?" Bạch Nguyệt ngạc nhiên nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của cô, đôi mắt càng trở nên sâu không lường được, quá nhiều suy nghĩ bị che giấu, sẽ gom lại thành một vũ trụ kiên kỵ không rõ ràng.
Cô thật sự, đã quên anh rồi.
"Tôi họ Cố, nhưng mọi người gọi tôi Black là được rồi." Cố Lăng Kiệt mất mát nói.
"Nếu mọi người thích ca hát, dàn âm thanh ở chỗ tôi không tệ, hoan nghênh mọi người đến hát cùng." Bạch Nguyệt cười nói.
"Đã nhìn ra, nơi này của em trang trí rất cao cấp, hôm nào có cơ hội sẽ mời Black đến hát cùng." Alan nhìn Cố Lăng Kiệt nói.
Cố Lăng Kiệt không nói gì, cúi đầu ăn cơm, anh nhanh chóng ăn xong một bát, lại xới thêm bát nữa.
Bạch Nguyệt nhìn anh một cái.
Black rất không thích nói chuyện, im lặng là vàng.
"Black, trước kia anh từng làm bộ đội đúng không?" Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi.
"Ừ." Cố Lăng Kiệt lên tiếng.
"Anh giống như xuất thân từ bộ đội đặc chúng, nhưng mà, không có cảm giác giống như bộ đội đặc chủng của nước Mĩ, nước A sao?" Bạch Nguyệt đoán nói, mắc bệnh nghề nghiệp.
Cố Lăng Kiệt không trả lời.
Bạch Nguyệt cảm thấy nói chuyện một mình rất mất mặt, cho nên không hỏi Black nữa, dù sao sau này cũng chỉ là đồng nghiệp, ở chung không hợp, thì cũng không cần nghĩ nữa.
Chỉ chốc lát đã ăn cơm xong.
"Mọi người nghỉ ngơi một lát trước, chúng ta chuẩn bị xong sẽ lập tức xuất phát.” Bạch Nguyệt nói.
"Để tôi rửa cho." Black chủ động nhận việc.
Cô chưa từng nghĩ một người rắn rỏi như Black sẽ làm chuyện giống như rửa bát, trong lòng không hiểu sao có chút lo lắng.
Người không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán, cũng như nước biển không thể dùng đấu mà đong, con người sắt đá, cũng có thể rất dịu dàng. . . . . .