Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1141: Chúng Ta Đăng Ký Kết Hôn Đi​




CHƯƠNG 1141: CHÚNG TA ĐĂNG KÝ KẾT HÔN ĐI
"Tôi không chạy, tôi làm rơi sách trên đường rồi."
"Em đi lấy đi, lấy xong thì đến tìm anh." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển đi về phía thang máy, bước vào trong.
Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Lã Bá Vĩ nói: "Cậu muốn nói với cô ấy?"
"Cô ấy hỏi tôi. Tôi không muốn nói dối cô ấy. An Kỳ bị các người làm bị thương hơi nặng, chậm một chút chắc đã nghẹt thở bỏ mình rồi." Lã Bá Vĩ nói.
"Nặng? A." Hạng Thịnh Duật phì cười: "Những huấn luyện mà cô ấy chịu đựng là huấn luyện mà mỗi người chúng tôi ai cũng phải trải qua. Cô ta làm sát thủ chuyên nghiệp huấn luyện nhỏ như thế cũng chịu không nổi, sau này có chết cũng không biết tại sao mình chết. Ngoài ra, ở chỗ tôi không có chuyện trễ một chút, không kém một chút đấy. Tôi không muốn cô ta chết, cô ta làm thế nào cũng chẳng chết được. Nhưng mà kẻ thù của các người cũng không nhân từ như tôi đâu."
"Anh là đang huấn luyện An Kỳ?" Lã Bá Vĩ hỏi.
"Trình độ của anh tới đâu, thực ra anh rất rõ ràng. Anh cũng đã thi đấu qua với người của tôi, Anh Kỳ còn kém anh rất xa, cô ấy càng không thể nào so được với người của tôi. Mục Uyển lại rất tin tưởng các người, rất có thể sau này các người sẽ trở thành trợ thủ bên cạnh cô ấy. Nhưng với năng lực ít ỏi này của các người tôi e rằng chỉ sẽ liên lụy đến người khác mà thôi. Cô ấy lại là người xem trọng tình cảm hơn năng lực." Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói.
"Vậy còn anh? Tại sao anh lại sợ tôi nói với cô ấy chứ?" Lã Bá Vĩ nghi ngờ.
"Cô ấy ra đa nghi, để cho cô ấy biết có chỗ xấu sẽ không có lợi, đương nhiên nếu cậu nói với cô ấy tôi dám bảo đảm cũng sẽ chỉ có chỗ xấu chứ không có lợi." Hạng Thịnh Duật xác định nói.
Lã Bá Vĩ nhướng mày: "Tôi biết rồi."
Hạng Thịnh Duật phất tay: "Cút đi!"
Lã Bá Vĩ: "..."
Chỉ chốc lát, Mục Uyển đã cầm sách trở về.
Cô đi tới cửa phòng của Hạng Thịnh Duật, do dự có nên gõ cửa hay không?
Hạng Thịnh Duật mở cửa ra, cụp mắt nhìn cô: "Anh đợi đến hoa cũng sắp tàn rồi."
"Hả?"
"Qua bên em đi." Hạng Thịnh Duật nói xong sau đó ra ngoài đóng cửa lại. Anh dùng luôn thẻ của phòng mình mở cửa phòng bên kia của cô.
"Anh đã cho người chuẩn bị điểm tâm, một lát nữa sẽ đưa tới." Hạng Thịnh Duật nói, hai người đi tới sân thượng.
Mục Uyển cũng theo anh đi tới sân thượng, bỏ sách xuống chờ anh nói.
"Niên đại đó của bọn họ vẫn chưa có di động." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển gật đầu: "Tôi biết."
"Thông tin cũng không phát triển."
Mục Uyển gật đầu lần nữa: "Tôi biết."
"Hạng Tuyết Vi cùng mẹ của em dùng thư từ qua lại. Thực ra Hạ Tuyết Vi rất cẩn thận. Thêm vào đó mẹ ruột của em vốn dĩ chính là người hầu của bà ta, phần nhiều là nói miệng. Vì vậy trên người mẹ em chỉ có ba lá thư của Hạng Tuyết Vi. Hơn nữa còn giao cho bạn bè cất giữ. Trong đó có một lá thư mẹ em đã nói rõ tình hình. Bà ấy sinh không lâu thì Hạ Tuyết Vi đã đuổi bà ấy đi, bà ấy muốn quay về phải ngồi du thuyền cho nên bị đẩy xuống sông chết chìm. Anh đã tìm được người đẩy bà ấy xuống sông, sau khi trở về có thể dẫn em đi gặp thử. Lúc đó em hỏi kỹ lại, chắc hẳn có thể hỏi được nhiều thứ khác."
"Vậy mẹ tôi làm thế nào bảo vệ được tôi?" Mục Uyển hỏi.
"Mẹ em cũng rất thông minh, cố ý để lại ba lá thư. Hơn nữa còn tìm được người cất giữ. Bà ấy vừa xảy ra chuyện thì đã có người viết thư cho Hạng Tuyết Vi, uy hiếp bà ta. Nếu em có chuyện gì thì những lá thư này sẽ bị đưa ra ánh sáng." Hạng Thịnh Duật nói.
"Đã có người uy hiếp bà ta nói sẽ để những lá thư này lộ ra ánh sáng, vậy tại sao bà ta còn dám giết tôi chứ? Không phải trước sau mâu thuẫn sao?" Mục Uyển nhìn kỹ Hạng Thịnh Duật.
"Em chết là do đuối nước, đâu phải bà ấy giết. Bạn của mẹ em chắc chắn cũng là kẻ ngốc, hơn nữa bà ta có thế lực lớn như vậy em lại bị dìm chết rồi, nguyên nhân chết không rõ, bạn của mẹ em là kẻ ngốc mới để những lá thư kia lộ ra ánh sáng. Đương nhiên cũng còn có một khả năng đó là những lá thư kia bây giờ đang ở trong tay Hạng Tuyết Vi rồi. Dù sao cũng chỉ có bà ta là để bụng nhất." Hạng Thịnh Duật nói.
"Ý của anh là trên tay anh không có những lá thư kia? Vậy tại sao anh lại biết được những chuyện này?"
"Anh hỏi người bên cạnh Hạng Tuyết Vi, em muốn biết cặn kẽ hơn thì chờ sau khi trở về anh sẽ tìm người đến cho em hỏi kỹ."
"Anh chắc sẽ không dạy bọn họ nói đấy chứ?" Mục Uyển nghi ngờ hỏi.
Hạng Thịnh Duật cụp mắt nói: "Trong lòng em anh là kẻ xấu nhất, nếu em không tin thì bỏ đi, tự mình đi điều tra đi."
Hạng Thịnh Duật đứng lên.
Mục Uyển nắm chặt tay anh: "Không phải tôi có ý này, nhưng có tinh thần nghi ngờ cũng tốt phải không?"
"Ai nói với em có tinh thần nghi ngờ là tốt? Hình Thiên à?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Nhắc tới cái tên Hình Thiên này trong lòng cô vẫn sẽ thương cảm, vẫn sẽ đau đớn, chua xót: "Tự tôi nói."
"Em đấy, người cần nghi ngờ thì em không nghi ngờ, người không cần nghi ngờ thì em cứ nghi ngờ mãi." Hạng Thịnh Duật sâu xa nói.
Tiếng gõ cửa vang lên
"Hẳn là điểm tâm anh gọi đã được đưa đến." Hạng Thịnh Duật mở cửa.
Thủ hạ của anh đẩy xe, bên trên là cháo gạo lức, chè hạt sen, còn có một ít bánh ngọt và hoa quả.
"Em đang tới kỳ, nên ăn chút đồ ngọt, còn phải bổ khí, dưỡng cơ thể cho tốt, cơ thể em vốn dĩ cũng không tốt." Hạng Thịnh Duật nói xong thì bưng chè hạt sen đến trước mặt cô: "Yên tâm, anh không cần phải dùng thủ đoạn hạ độc này để giết chết em đâu."
Mục Uyển bưng chén chè hạt sen, nếm thử một miếng, mùi hương thơm ngát, gạo nếp cũng rất mềm, ăn rất ngon.
Cô ăn hết một bát rất nhanh sau đó hỏi Hạng Thịnh Duật: "Còn nữa không?"
"Ừm." Hạng Thịnh Duật gọi điện ra ngoài: "Chè hạt sen không tệ, mang mấy bát nữa đến đây."
Mục Uyển ăn bánh ngọt.
Mùi vị bánh ngọt mùi cũng không tệ.
Ăn xong thì cô cảm thấy hơi buồn ngủ.
"Tôi muốn ngủ một lát." Mục Uyển nói với Hạng Thịnh Duật.
"Không đi xem truyện tranh bên kia à? Anh đã đi xem bọn họ bàn luận rồi, hình như rất thú vị." Hạng Thịnh Duật đề nghị.
"Chờ sau khi em ngủ dậy đã. Em đi ngủ một lát đây." Mục Uyển đứng dậy, cũng mặc kệ Hạng Thịnh Duật đồng ý hay không cô cứ vào phòng nằm lên giường.
Dù sao cũng là trên thuyền, cho dù thuyền có lớn hơn nữa, nếu có sóng thì vẫn lắc lư, cô nhắm mắt nằm trên giường có thể cảm nhận được con tàu nhấp nhô.
Chỉ chốc lát, cô đã ngủ thật say. Lúc mơ mơ màng màng hình như cô nằm mơ, nhưng không nhớ rõ, mở mắt ra đầu rất nặng, cô vẫn muốn ngủ nữa lại lật người, cảm nhận được có người bên cạnh.
Ở bên cạnh Hạng Thịnh Duật cũng chỉ có thể là Hạng Thịnh Duật.
Cô mở mắt ra hoàn toàn không kích động, sau đó nhắm mắt lại.
Hạng Thịnh Duật thấy cô xoay người về phía mình, anh nắm chặt tay cô, để lên hông mình, cũng nhắm mắt ngủ theo.
Lần thứ hai Mục Uyển tỉnh lại, trời đã tối, ngồi dậy nhìn người bên cạnh.
Hạng Thịnh Duật vẫn nhắm mắt lại ngủ, trong ấn tượng của cô anh ngủ trễ nhưng lại thức sớm hơn cô. Sao lần này anh cứ ngủ mãi thế?
Cô thức dậy.
Hạng Thịnh Duật nắm chặt cánh tay của cô, mở mắt ra, giọng nói khàn khàn hỏi "Em muốn đi đâu?"
Nơi này là trên tàu cô có thể đi đâu chứ? Xuống biển chắc?
"Tôi đi vệ sinh, anh ngủ thêm chút nữa đi." Cô nói xong rút tay ra, đi vào nhà vệ sinh, sau khi đi ra thì Hạng Thịnh Duật đã ra ngoài đi tới trước mặt cô nói: "Sáng mai du thuyền sẽ cập bến ở nước X. Ở nước X kết hôn rất thuận tiện, cũng rất thoáng với người nước ngoài, hay là chúng ta đi đăng ký đi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK