Chương 772: Nhất Định Phải Hạnh Phúc
CHƯƠNG 772: NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC
John đã nói rất nhiều, chỉ cần vụ án cậu ta tham gia, mỗi cái, đều nói rất rõ ràng.
Lãnh tụ của bọn họ tên Rassen, trước kia là nhân viên ngân hàng, bởi vì bị người bắt nạt, liền cản trở Bạch y giáo, trái lại tạo thành thế lực độc ác, đi bắt nạt người khác.
Chủ sở hữu của con tàu là một người tên Peter, người đầu tiên đi theo Rassen.
Bạch Nguyệt rời khỏi văn phòng.
“Bạch Nguyệt, cô quá tuyệt vời, nhanh như vậy đã hỏi ra chủ mưu, dựa vào tư liệu của chúng ta, là có thể phản kích tuyệt đối rồi.” Tích tán thưởng nói.
“Không nhất định, Peter và Rassen, cũng không phải là chủ mưu, bọn họ không có năng lực kinh tế lớn như vậy đi mua tàu thủy, phía sau bọn họ, còn có thế lực càng hùng mạnh hơn, chỉ là cái thế lực này, không phải người khác có thể biết.” Bạch Nguyệt đi về phía phòng giám sát.
“Vậy phải làm sao?” Tích trở nên bi quan.
“Không có làm sao. Chí ít, Bạch y giáo có thể toàn bộ tan ra, Rassen không chịu khai ra chủ mưu, cũng phải gánh tội, đi từng bước một là được rồi.” Bạch Nguyệt nói, khẽ mỉm cười, đẩy ra cửa phòng giám sát.
“Bạch Nguyệt, cô quá tuyệt vời, nhanh như vậy liền giải quyết vấn đề khó.” Thượng khen.
“Vấn đề khó, có lẽ không giải quyết được.” Bạch Nguyệt ý vị sâu xa nói, nhìn Cố Lăng Kiệt: “Sao anh lại tới đây? Không phải nên ở nhà nghỉ ngơi sao? Vết thương trên người nhiễm trùng hoặc nứt ra, sẽ không tốt.”
Cố Lăng Kiệt nhìn cô thật sâu, không trả lời câu hỏi này: “Muốn về nhà sao?”
Bạch Nguyệt gật đầu, nhìn đồng hồ, mười một giờ.
Cô quay đầu nhìn Tích nói: “Tôi về trước, hai mươi mấy người này, trước mười hai giờ đều thả ra ngoài đi.”
“Được, tôi biết rồi.”
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt: “Đi thôi.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đi ra.
Hai người cùng đi ra ngoài đường, đều không nói chuyện, đèn đường dần dần kéo dài bóng người của bọn họ, vẫn không nói gì.
Bạch Nguyệt hít một hơi sâu, nhìn anh: “Tôi mua ổ chó lại rồi, nhìn thấy không?”
“Ừ, Alan nói, em qua lại với anh ta rồi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt xuất hiện một vết nứt, nắm chặt nắm tay, hơi thở đều cảm thấy mỏng manh mấy phần, dừng bước, nhìn về phía cô.
Bạch Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, nhìn anh: “Sao vậy?”
Cố Lăng Kiệt sâu kín nhìn cô, thật giống muốn cố gắng nhỡ kĩ dáng vẻ của cô, rất nhiều kí ức trôi qua trong đầu anh..
Anh từng mất trí nhớ, quên cô, bây giờ anh có thể cảm nhận được tâm trạng của cô lúc đó, tuyệt vọng, thương tâm, đau lòng, lại không thể nói ra, chỉ có thể để đau đớn gặm nuốt trái tim mình, mãi đến tận khi từng chút từng chút cắn nuốt hết thảy.
Lúc theo anh, cô vui vẻ ít hơn đau lòng, nguy hiểm nhiều hơn an toàn, một mực lãng phí thời gian, tốn nhiều công sức, chịu đựng cô đơn.
Cô bây giờ, hoàn toàn quên anh, có thể một lần nữa sống lại, đứng ở nơi cao nhất được người sùng bái, hưởng thụ vinh dự,cuộc sống, và tình yêu, ở cùng Alan, cô nên có thể hạnh phúc.
Anh ghen tị, ước ao, ghen tị sắp phát điên, thế nhưng, anh yêu cô, càng hi vọng cô có thể hạnh phúc.
Nếu như cô hạnh phúc, anh không còn gì lo lắng nữa.
Sương mù tràn đầy đôi mắt anh, nặng nề, tụ lại, lại biến mất trong đôi mắt thâm thúy.
Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt anh, chỉ cảm thấy trong lòng có một tia đau đơn: “Trước đây tôi quen anh đúng không?”
“Tiểu Nguyệt, anh chúc em hạnh phúc, cũng hi vọng em hạnh phúc.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Nghe anh nói như vậy, cô vốn nên mỉm cười, nhưng mà, trong lòng càng đau, thật giống trong lòng bị vạch ra một vết nứt, vô số dòng máu trào ra.
Xa taxi dừng lại trước mặt bọn họ.
Cố Lăng Kiệt kéo cửa ở chỗ ngồi phía sau xe.
Bạch Nguyệt ngồi lên.
Anh ngồi xuống ghế phía trước cạnh tài xế, nhìn phía trước, nặng nề nói: “Hôm nay anh mượn chỗ đó của các em một ngày, ngày mai sẽ đi, bên cạnh anh có người chăm sóc, không cần lo lắng.”
Bạch Nguyệt không nói gì, vẫn cảm thấy đau lòng, đau nhức, ê ẩm, chau xót giống như trong lòng có độc vậy: “Anh không cần gấp gáp dọn ra ngoài đâu.”
“Em và Alan đã qua lại, anh ở chỗ em không thích hợp, vốn là vết thương nhỏ, hai ngày nữa là khỏi rồi, hơn nữa, Alan có bệnh hen suyễn nghiêm trọng, ở lại chỗ Tiểu Bạch không thích hợp, vết thương trên người anh, các em không cần áy náy, nếu không phải anh nhảy vào biển quản việc không đâu, sẽ không chọc phải Bạch y giáo, tất cả đều do anh tạo ra, không liên quan đến các em, khiến các em mất hứng mà về, xin lỗi.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt đỏ mắt, trong lòng rất khó vượt qua, rất khó vượt qua, vô cùng khổ sở, thật giống như có người trốn trong lòng cô khóc.
“Anh vẫn chưa trả lời tôi, trước kia anh và tôi quen biết đúng không?” Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
“Quen biết, có điều, em đã quên anh, anh nghĩ, đây là em muốn quên, không cần phải nhớ lại.” Cố Lăng Kiệt nặng nề nói, ánh mắt rất sâu, sâu như đầm nước âm u, có tuyệt vọng và đau lòng.
Cô có xúc động muốn khóc lớn, biết không nên như vậy.
Cô không nói thêm gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát, đã đến biệt thự.
Alan ở đó, có lẽ dị ứng với khói thuốc, cô không xông hương, bởi vì quá muộn, cũng không bật nhạc, trực tiếp đi vào phòng tắm, xả nước, ngơ ngác đứng bên cạnh bồn tắm, nghe tiếng nước, trong lòng vẫn không thoải mái.
Cô cởi quần áo, liền xuống nước, nằm nhoài trên bồn tắm, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ tới lời Black nói: “em đã quên anh, anh nghĩ, đây là em muốn quên, không cần phải nhớ lại..”
Cô thở dài một hơi, bấm điện thoại gọi đi: “Đàn anh, trong lòng em không thoải mái.”
“Có chuyện gì vậy?” Từ Trường An quan tâm nói.
“Em gặp được một người, anh ta nói, trước đây em quen anh ta, nhưng mà, lúc em gặp anh ta sẽ cảm thấy bi thương.”
“Cố Lăng Kiệt?” Từ Trường An bật thốt lên.
Bạch Nguyệt ngẩn người, cô nhớ tới Alan từng nói Black tên là Cố Lăng Kiệt.
Thế nên, bọn họ đều biết Black.
“Cố Lăng Kiệt, có quan hệ gì với em?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Bạch Nguyệt, em có nhất định phải biết không? Khi đó em tự thôi miên mình, chính vì quên anh ta, em nhất định phải nhớ ra anh ta sao?” Từ Trường An trầm giọng hỏi.
Bạch Nguyệt rùng mình một cái, cô không dám, chỉ là nghĩ đến cái tên này, cô liền cảm thấy bản thân cực kì bi thương, loại bi thương kia thật giống như đến từ trời đất, muốn bao phủ lấy cô.
Trước khi cô thôi miên đã nhắc nhở mình, tuyệt đối không nên mở ra cánh cửa kí ức này.
Cô sợ, nhớ ra tất cả, liền không có sức gánh vác, sẽ sống không bằng chết.
“Không, em không muốn biết nữa.” Bạch Nguyệt quyết định thật nhanh nói.
Từ Trường An thở dài một hơi: “Em đã từng nói, muốn quên quá khứ, lại bắt đầu lại từ đầu cuộc sống hạnh phúc, bây giờ em phải làm, không phải là nhớ lại quá khứ, mà là, phải cố gắng theo đuổi cuộc sống hạnh phúc hiện tại.”
“Ừ, em đã đồng ý ở cùng Alan.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Từ Trường Hà: “…”
“Anh biết, anh ta vẫn luôn bảo vệ bên cạnh em, không phải yêu em thì là cái gì, anh ta là người tốt, ở cùng anh ta em sẽ hạnh phúc.”