Chương 548: Em Phải Nhớ Đòi Hỏi Anh Cả Đời
CHƯƠNG 548: EM PHẢI NHỚ ĐÒI HỎI ANH CẢ ĐỜI
Cô thở dài một hơi.
Khi nhàm chán cô có đọc một số tiểu thuyết, cái gì trùng sinh, báo thù, nam chính hoặc là nữ chính tính toán tỉ mỉ sắp xếp đủ loại, làm mất mặt kẻ xấu, đem kẻ xấu ra công lý.
Mỗi lần đọc cô đều nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng đến lượt chính bản thân cô...
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không nghĩ được cách nào tốt.
Lúc trước, khi mẹ mất, cô muốn lập tức trở về trực tiếp giết chết Thẩm Diên Dũng.
Ba đã dẫn cô đi, giảng giải với cô thật nhiều, phân tích thật nhiều, cô mới biết được chắc chắn không phải là Thẩm Diên Dũng ra tay, nếu như muốn thì Thẩm Diên Dũng đã sớm ra tay rồi.
"Thở dài cái gì chứ?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San nhìn Thẩm Diên Dũng.
Cô không đủ thông minh cũng không sao, ít nhất da mặt cô đủ dày.
"Thẩm Diên Dũng, nếu như em tìm được hung thủ đã giết chết mẹ em, anh sẽ giúp em chứ?" Lưu San hỏi.
"Tất nhiên rồi."
"Tất nhiên giúp hay là tất nhiên không giúp." Cô tỏ vẻ nghi ngờ.
"Giúp." Thẩm Diên Dũng khẳng định một chữ.
Nếu như anh giúp, cô ở lại bên cạnh anh mấy tháng hình như cũng không lỗ.
Nhưng cô cảm thấy mình hơi giống nữ chính vì báo thù mà lấy lòng nam chính.
Cô rùng mình một cái, nếu như Thẩm Diên Dũng là nam chính thì cô vẫn yên tâm làm bia đỡ đạn thôi.
"Vậy cám ơn anh. Không đúng, cũng không thể nói cảm ơn, nếu không phải tại anh thì ba mẹ em cũng sẽ không chết, đó là việc anh nên làm."
Thẩm Diên Dũng liếc nhìn cô, ánh mắt mắt rất sâu, nghiêm túc nói: "Đúng, đó là việc anh nên làm, đó là anh nợ em, nên em phải nhớ đòi hỏi anh cả đời đấy, đừng quên."
Trong lòng Lưu San cảm thấy kỳ lạ.
Nhớ một đời, không phải dây dưa không rõ sao?
Dù cô không thông minh, nhưng rất tự biết mình.
Thế giới của anh quá phức tạp, cô không muốn đi vào, cô chỉ muốn trả thù cho mẹ, rồi tìm một công việc bác sĩ, cùng đám bạ bè hát ca, lên mạng, ăn cơm, tâm sự, du lịch khắp nơi.
À, đúng rồi, hình như người nào đó thích cô, còn nấu cơm cho cô, khi ba cô bị bệnh, đều là anh hỗ trợ chăm sóc.
Cô cảm thấy cũng không tệ lắm. Đợi cô hoàn thành việc lớn rồi, khi về D nước sẽ quan sát anh cẩn thận, nên hoàn lương thì hoàn lương, ha ha.
Lưu San nhìn ngoài cửa sổ, Diên Dũng ôm cô lên trên người.
Lưu San nhíu mày: "Thẩm Diên Dũng, anh thiếu ngược đãi à, nhất định phải bị đè ép?"
Thẩm Diên Dũng mỉm cười: "Ừ, có thể bị em đè ép, anh cho phép."
Nghe được mùi tình dục, cô không có tâm trạng phản ứng lại anh.
Anh ôm cô chặt hơn, sợ làm mất cô. Anh thật hận không thể đặt cô ở trong túi, từng giây từng phút mang theo, quan sát.
Lưu San đi theo anh đến tòa nhà nơi anh làm việc, phòng vệ còn nghiêm ngặt hơn Phủ tổng thống của anh.
"Em ở phòng làm việc của anh đợi một lát, có thể chơi máy tính của anh, mật mã là sinh nhật em." Thẩm Diên Dũng dặn dò.
"Sinh nhật em ư?" Lưu San hoài nghi, không thể tin được nói: "Thẩm Diên Dũng, anh thật thích em à?"
Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ: "Con mắt nào của em nhìn thấy anh không thích em."
Hai ngón tay Lưu San dựng lên dưới hai con mắt.
"Vậy thì móc đi, giữ lại cũng không có tác dụng." Âm thanh Thẩm Diên Dũng lạnh lùng.
Lưu San rùng mình một cái, nói thích thì sao chứ.
Anh quay người đi ra, giống như đang tức giận, sắc mặt lạnh lùng u ám.
Cô thật sợ anh sẽ tìm người đến móc mắt cô, cô núp ở dưới gầm bàn một lúc vẫn không có người tới.
Cô tức giận đứng lên, đá cái ghế một cái.
Nhớ ngày đó, cô cũng xem như nữ hiệp đời thứ nhất, sao càng ngày càng nhát gan thế chứ.
Cô ngồi xuống ghế, nhìn lướt qua bàn của anh, thật đúng là sạch sẽ, không nhuốm bụi trần, cô mở máy tính của anh ra, nhập sinh nhật của cô vào.
Chà, thật đúng là, Thẩm Diên Dũng cố ý muốn lừa cô thích anh?
Cô mở QQ ra, tìm thấy 'Đương quy', thấy ảnh đại diện của anh tắt, cô nhắn lại cho anh: "Thật xin lỗi anh, điện thoại di động của em bị rơi mất, em phải mua cái khác, rồi đi xin lại số trước kia, số của anh là bao nhiêu, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh."
"Anh đang ở sân bay, ngày mai là có thể đến nước A." Ảnh đại diện của Đương quy lập tức sáng lên.
"Ồ, anh cũng tới nước A sao, nước A và nước D quan hệ không tốt, anh tìm tới đầu tư à?" Lưu San không hiểu.
"Anh tới tìm bạn gái bỏ chạy của anh."
Lưu San dừng một chút, cô vừa phát hiện có thể anh thích cô, thì ra, con mẹ nó anh lại có bạn gái rồi.
Cô lại tự mình đa tình, loại bệnh này phải sửa."Ồ, vậy anh cố lên nhé."
"Anh sẽ cố."
Lưu San cảm thấy không cần nói chuyện nữa, dù sao người ta là hoa đã có chủ.
Anh gửi số di động tới.
Trong đầu cô hiện lên một vầng sáng.
Anh nói bạn gái bỏ chạy, không phải ám chỉ cô chứ.
Cũng không đúng, cô thành bạn gái của anh lúc nào, nên không phải anh tìm cô.
Cô mở video ra, tùy ý xem phim.
Sát vách phòng họp
"Thẩm Diên Dũng, anh đừng quên tôi và anh cùng ngồi trên một chiếc thuyền, nếu tôi chìm, thì cũng sắp đến lượt anh rồi, môi hở răng lạnh, tôi tin anh còn hiểu hơn tôi." Thịnh Đông Quang tức giận nói.
"Tôi đương nhiên hiểu rõ, anh và tôi vẫn trên một chiếc thuyền, tôi không ngu, nhưng tình huống trước mắt này, dù tôi muốn bảo vệ anh cũng không bảo vệ được, không bằng ẩn mình chờ thời, dù sao anh mới chỉ có ba mươi tuổi, sau này còn có rất nhiều cơ hội, việc nhỏ không nhẫn mưu lớn sẽ bị loạn." Thẩm Diên Dũng khuyên nhủ.
"Tôi muốn giết chết Bạch Nguyệt thối tha đó." Thịnh Đông Quang nghiến răng nghiến lợi nói.
"Trên tay tôi, trên tay anh có nhiều sát thủ tinh nhuệ như vậy, giết chết cô ta còn dễ hơn giết chết một con kiến, vấn đề là đáng giá không?" Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Anh có ý gì?"
"Tôi biết Bạch Nguyệt lâu rồi, cô ta là người suy nghĩ khá tinh tế tỉ mỉ, học tâm lý, lại có tính nhẫn nại cực mạnh và trí thông minh cực cao. Nói không chừng, bây giờ cô ta đã chuẩn bị xong thiên la địa võng chờ anh đi vào. Hoàn cảnh càng khó khăn thì càng phải duy trì bình tĩnh, điều đó chắc anh hiểu, càng táo bạo, càng dễ phạm sai lầm. Gần đây tính tình anh quá nóng vội mới khiến cho Bạch Nguyệt có cơ hội lợi dụng. Đợi lúc anh cầm quyền lần nữa, chính là ngày cô ta thất bại thảm hại." Thẩm Diên Dũng khuyên nhủ.
Thịnh Đông Quang hít sâu một hơi, suy nghĩ một lúc, đồng ý với ý kiến của Thẩm Diên Dũng: "Vậy anh thấy tôi nên làm như thế nào?"
"Đừng để những người đi theo anh xảy ra vấn đề nữa, tiếp tục bồi dưỡng một số tâm phúc của mình, đúng rồi, phía Hình Thiên, anh đã tra xét chưa?" Thẩm Diên Dũng nghi ngờ hỏi.
"Tra xét rồi, tôi có người bên Hình Thương, khẳng định anh ta không có vấn đề, tôi cũng đã kiểm tra DNA của anh ta rồi, không cùng dòng máu với Tống Tâm Vân." Thịnh Đông Quang nói.
"Hai người đó quá giống nhau, ngoài tính cách, anh ta còn xuất hiện đúng lúc Cố Lăng Kiệt chết, không thể không phòng." Thẩm Diên Dũng nhướng mày.
"Không có vấn đề gì, tôi có thể chắc chắn." Thịnh Đông Quang nói.
"Ừ, bây giờ trên mạng lên án anh khá gay gắt, anh không cần trốn tránh và chèn ép, cứ trả lời chính diện, bày tỏ trăm phần trăm thành ý cúa anh, như thế sau này uy tín sẽ dần tăng lên, sau đó lại mời đoàn thể tẩy trắng giúp anh."
"Được, trước tiên cứ như vậy đi, tôi tạm thời buông tha cho người phụ nữ tên Bạch Nguyệt này." Thịnh Đông Quang thở phì phì nói.
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng u ám.
Nể mặt Lưu san, anh định vỗ về Thịnh Đông Thành, cứu Bạch Nguyệt một mạng.