Chương 366: Ở Lại Với Anh
CHƯƠNG 366: Ở LẠI VỚI ANH
Mười một giờ năm mươi tàu thủy cập bờ, chở theo thiết bị phát tín hiệu, máy phát điện mới, hoa tươi, mục sư, và cả cảnh sát đến.
Cảnh sát viết biên bản cho mọi người tại thư phòng, cũng đã khống chế Casey.
Sau khi Alan ra khỏi thư phòng, tâm tình anh ta có chút đi xuống.
Trần Niệm tiến đến: “Anh không sao chứ?”
“Tiểu Niệm, Stephen là bạn của anh, tạm thời anh không thể rời đi được, em có muốn ở lại đây với anh không?” Alan dịu dàng hỏi.
Trần Niệm gật đầu.
Stephen rất có thể sẽ là đối tác hợp tác của Lưu San, lúc này Lưu San cũng không thích hợp để rời khỏi. Mà Lưu San không đi thì cô tất nhiên cũng sẽ không đi.
Alan mỉm cười, dắt tay Trần Niệm: “Em có đói bụng không, chúng ta đi ăn chút gì trước nhé, chiều nay có thể sẽ hơi bận.”
“Được ạ.” Trần Niệm quay người lại, Cố Lăng Kiệt cũng đứng ở ngay sau lưng cô, chỉ cách có vài centimét, cô suýt chút nữa đã đụng phải, bị dọa giật mình, vội lùi trốn ra phía sau.
“Em chột dạ cái gì.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Anh im phăng phắc đứng sau lưng người khác, ai cũng sẽ bị dọa hết hồn ấy, chột dạ chỗ nào.” Trần Niệm phản bác, lườm anh.
Cố Lăng Kiệt cười nhạo một tiếng, không trả lời cô, giống như là căn bản không để ý đến.
Nhưng chính thái độ này của cô lại càng xác định là cô đang chột dạ.
Trần Niệm có một loại cảm giác ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ không nói được thành lời, lại lườm anh một cái.
Cố Lăng Kiệt không nhìn cô, chỉ nhìn Alan: “Tối hôm nay tôi sẽ ở lại đây, tôi và Stephen đã nói rồi, tôi và em sẽ gác đêm cùng anh ta.”
Alan: “...”
Trần Niệm: “...”
“Tôi qua đây chính là để báo cho anh chuyện này, mọi người đều đói rồi, đi ăn cơm thôi.” Cố Lăng Kiệt nói xong thì lập tức xoay người rời đi.
Trần Niệm với Alan liếc nhìn nhau, vẻ mặt của hai người đều rất quái dị.
Alan mỉm cười, nói với vẻ ý vị sâu xa rằng: “Một người rất thú vị.”
Một người rất thú vị? Ha ha. Trần Niệm thầm cười trong lòng, Alan thật đúng là nhìn lầm rồi, rõ ràng là một người cực kỳ bá đạo thì có.
“Bữa sáng ăn nhiều rồi nên bây giờ em cũng chưa thấy đói, em muốn đến bờ biển bắt cua, anh đi cùng em nhé?” Trần Niệm nhẹ nhàng nói.
Alan cười càng rạng rỡ: “Mang theo chiếc thùng đi, chúng ta có thể bắt được rất nhiều cua ở bờ biển, còn có thể tìm được loại như nhím biển nữa.”
Trần Niệm nhớ lại tình cảnh sinh hoạt cô độc với Cố Lăng Kiệt ngày trước.
Ánh tà dương, gió đêm, bãi cát, lửa trại, cua, cá, măng thịt heo rừng, đặc biệt là món măng thịt heo rừng mọng nước, xương mềm nhừ, nấu chung với măng tươi ăn ngon vô cùng.
Cho đến bây giờ, trong ấn tượng của cô, cô chưa từng ăn món nào ngon như vậy.
Nhớ tới quãng thời gian tốt đẹp đó, khóe miệng Trần Niệm cũng cong lên, càng có vẻ dịu dàng, điềm đạm của phái nữ: “Đi, chúng ta đi bắt cua thôi, em đi gọi Lưu San.”
Alan thấy nụ cười của cô, con tim theo đó mà rung động, cầm lấy tay Trần Niệm.
Trần Niệm tưởng Alan còn có chuyện gì muốn nói, nhìn về phía anh ta.
Alan dùng sức kéo cô vào trong ngực mình, thuận tay ôm cô lên.
“Anh sao...” Trần Niệm đang định từ chối.
Alan cười ngắt lời: “Đi, đi bắt cua thôi.”
Anh ta nói xong, buông Trần Niệm ra.
Trần Niệm nở nụ cười bất đắc dĩ, Alan thật đúng là ngây thơ: “Đi thôi.”
Bọn họ đến bờ biển, Alan xách thùng, trong thùng có hai chiếc xẻng nhỏ, mỗi người đều đeo bao tay cao su.
Cua cảm giác được nguy hiểm, con ở gần biển thì chạy xuống biển, con ở cách biển xa hơn một chút thì chui vào trong cát, con mấy con chạy chậm hơn thì đều bị bắt.
Bởi vì Stephen bị bệnh gout, thường không ăn hải sản, nên cua ở đây có rất nhiều.
Trần Niệm lại nghĩ tới cảnh tượng cô và Cố Lăng Kiệt bắt cua bên bờ biển.
Cố Lăng Kiệt giăng lưới đánh cá dưới biển, bắt được rất nhiều cua cá, cua vừa bắt lên nên có vị mặn tự nhiên, đặc biệt tươi ngon.
Cuộc sống như thế, nếu như không phải vì bệnh nguy kịch, cô sẵn lòng tiếp tục sống cuộc sống không tranh với đời trên đảo với Cố Lăng Kiệt.
Chỉ là, trên đời này không có nếu như.
Trần Niệm bắt được một con cua, nhìn con cua cười ngây ngốc.
“Buổi trưa chúng ta không về ăn cơm nữa, ở đây nướng cua ăn luôn, em thấy thế nào?” Alan hỏi Trần Niệm.
“Cũng được, nhưng anh bị hen suyễn, phải tránh xa bụi bặm, chút nữa anh tiếp tục đi tìm đồ ăn ngon, em phụ trách nhóm lửa nướng cua, nướng xong em sẽ gọi anh qua ăn.”
“Phân công hợp tác, sắp xếp như vậy rất tốt.” Alan lấy bật lửa ra đưa cho Trần Niệm: “Vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả, hết lòng vì người phục vụ.” Tâm trạng Trần Niệm đang tốt, cô vừa cười vừa nói.
Cô để Lưu San đi tìm gỗ khô, cô dùng các tảng đá trên bờ biển dựng thành một vòng tròn, ở giữa vòng tròn xếp một tảng đá, đốt gỗ khô xếp hai bên tảng đá lên, để cua lên giữa tảng đá, dùng một cành cây thật dài đè bên trên, cứ qua năm phút đồng hồ, lại để một con cua khác vào.
Chỉ một lát, cô đã nướng xong năm con cua, để lên trên chiếc lá lớn mà Lưu San hái.
“Thơm quá, trông ngon thật nha, tớ cũng đói rồi.” Lưu San ngồi bên cạnh Trần Niệm, vươn tay ra cầm con cua vừa nướng xong.
“Cẩn thận, cua vừa nướng xong nóng lắm, cậu chờ tớ nướng xong lượt thứ hai rồi hẵng ăn, khi đó nó sẽ nóng vừa phải.” Trần Niệm nhắc nhở.
Lưu San áy náy nằm xuống, nhìn trời xanh mây trắng, gió biển thổi: “Cuộc sống như thế này thật thoải mái.”
Trần Niệm nở nụ cười nhìn Lưu San: “Trước đây, khi tớ ở trên đảo cùng Cố Lăng Kiệt, còn có lợn rừng, sói, gà rừng, măng rừng, nấm, rau dại, Cố Lăng Kiệt có thể dùng súng nên không sợ thú hoang, cực kỳ an toàn, chúng tớ còn xây một phòng ở rất gần biển, dù trời mưa cũng không sợ, có thể sống cả đời luôn.”
Lưu San nhìn nụ cười trên mặt Trần Niệm.
Cô hiểu rõ vì sao tâm trạng của Trần Niệm lại tốt như vậy, đó là bởi vì cô ấy đang nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ trước kia.
Nếu nói Trần Niệm không yêu Cố Lăng Kiệt thì cô không tin.
Lưu San cầm một con cua, tách làm đôi, có khói nóng bốc lên.
“San, có nóng lắm không?” Trần Niệm lo lắng.
Lưu San để con cua vừa bóc lên trên lá cây, thổi thổi bàn tay nóng đỏ: “Tiểu Niệm, có một số người, tình yêu với họ giống như con cua nóng bỏng này, không buông tay thì sẽ làm mình tổn thương, không bằng buông tay thôi.”
“Tớ hiểu. Cậu ngốc này, chờ tớ một chút.” Trần Niệm đi vào trong rừng, chỉ chốc lát sau đã nhổ một cây xương rồng bà, để lên lá cây, dùng cành cây nghiền nát ra lấy nước rồi xoa lên bàn tay Lưu San.
“Dùng lô hội, cây xương rồng bà hoặc lá trà xanh nghiền nát lấy nước, hòa với dầu vừng, có thể chữa bỏng rất tốt.” Trần Niệm nói với Lưu San.
“Cho nên rất nhiều người đều lành sẹo, quên đau.” Lưu San thở dài.
Ánh mắt Trần Niệm hơi chớp động, không nói gì, tập trung nướng cua, nhưng suy nghĩ lại bay đến một nơi rất xa.
Mãi cho đến khi dường như có một người ngồi xuống bên cạnh, một mùi quen thuộc xông vào mũi.
Cô ngẩng đầu, thấy Cố Lăng Kiệt ngồi xuống chỗ của Lưu San lúc trước, mà khi Lưu San đi, cô cũng không hề phát hiện ra...