Chương 1066: Chị Đi Đến Đâu Em Sẽ Đến Đó
CHƯƠNG 1066: CHỊ ĐI ĐẾN ĐÂU EM SẼ ĐẾN ĐÓ
“Thôi đi.” Hình Thiên không nói.
“Ừ.” Hạng Uyển cũng không bắt buộc.
Bọn đi lên xe, trực tiếp lái đến sân bay quân khu về phủ Tổng thống.
Hạng Uyển trang điểm lại, cũng thay một bộ đồ màu đen, càng lộ ra vẻ giỏi giang bình tĩnh, tham gia bữa tiệc tối.
Trong bữa tiệc, cô gặp Phó Hâm Ưu ăn mặc đẹp đẽ.
Sau khi ánh mắt hơi lạnh của Phó Hâm Ưu đảo qua người cô, giống như đổi sang một khuôn mặt khác, nhiệt tình hơn rất nhiều, vươn tay ra với Hình Thiên: “Mấy ngày nay quấy rầy rồi, cảm hơn sự chiêu đãi nồng nhiệt và rộng rãi của Hình Tổng thống.”
Hình Thiên đưa tay ra máy móc bắt tay với cô ta nói thẳng: “Tôi cũng may mắn có thể gặp vợ tôi, hi vọng có cơ hội có thể ở cùng vợ tôi nhiều thêm mấy ngày, không biết có được không?”
“Thuận tiện, thuận tiện.” Phó Hâm Ưu nhìn về phía Hạng Uyển: “Đã đến rồi, vậy ở nơi này lâu một chút, bây giờ tôi phê duyệt ngày nghỉ cho cô, bảy ngày được không?”
Hạng Uyển rũ mắt xuống.
Kết quả đã định, cô ở lại nhiều hơn một ngày thì về sau sẽ càng thêm buồn rầu.
Không bằng, đập nồi dìm thuyền, để không còn hi vọng xa vời nữa, trong lòng mới có thể lấy được bình tĩnh.
“Không cần, tôi ở cùng với các cô là được rồi, tôi cũng đã tụ họp với Hình Tổng thống rồi.” Hạng Uyển nói.
Phó Hâm Ưu hơi giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Hình Thiên.
Hình Thiên cũng bất ngờ nhìn về phía Hạng Uyển.
Hạng Uyển nở một nụ cười nhìn về phìa Hình Thiên nói: “Hôm nay chơi rất vui, cám ơn sự sắp xếp của anh.”
“Nói chuyện riêng một lát.” Hình Thiên kéo Hạng Uyển đi, đến một căn phòng bên cạnh: “Đợi ở nơi này một tuần, tôi tin rằng rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi, tôi có biện pháp khiến dư luận đi theo hướng tôi cần, tôi có thể khiến em quang minh chính đại ở lại.”
Ở lại?
“Thiên, ở lại, chúng ta có thể quay về quá khứ sao?” Hạng Uyển hỏi.
“Có thể, chỉ là vấn đề thời gian.” Hình Thiên xác định nói.
Hạng Uyển do dự, trong chớp mắt như vậy, cô lại tiến vào cảnh trong mơ của chính mình.
Điện thoại di động vang lên.
Cô nhìn thấy là Hạng Thịnh Duật, còn chưa nghe máy thì Hình Thiên cầm điện thoại của cô nhướng mày: “Đây chính là người bạn mà trước đây em nói?”
“Em và anh ta sao có thể trở thành bạn bè?” Hạng Uyển trả lời.
Ánh mắt hơi thả lỏng của Hình Thiên lại bị lo lắng thay thế: “Anh ta làm khó em?”
“Rất nhiều người làm khó em, nhưng Hạng Vũ Thái che chở cho em.”
“Để em ở lại nhà họ Hạng tôi rất không yên tâm, khiến em chịu hết oan ức rời đi, tôi rất xin lỗi, tôi cần thời gian để hòa hoãn, cũng cần thời gian để giải quyết. Trước đây em nói với tôi, em trở về nước M là bởi vì người em yêu ở tại nước M, ngay từ đầu tôi cho rằng đó là Lục Bác Lâm, nhưng không thể nào là anh ta, nếu như là anh ta, sau khi ly hôn các em có thể ở cùng nhau rồi, căn bản cũng không có người đó, phải không, em chỉ là muốn tôi yên tâm, em đi nước M là để ngăn cản Hạng Thịnh Duật.” Hình Thiên chắc chắn nói.
Hạng Uyển cười khổ, đôi mắt rủ xuống: “Em là một người phụ nữ trói gà không chặt, không có quyền lợi, không có tiền, không có năng lực, em có lòng nhưng vô lực, anh nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi không hiểu, lý do thật sự khiến em muốn ở lại nước M là gì?” Hình Thiên hỏi tới, không hiểu nhìn cô.
Anh ta không muốn để cô đi, cái gọi là rộng lượng, cái gọi là ủng hộ, đều là anh ta dùng lý trí bức ép bản thân thành toàn.
Nếu như theo tâm ý, anh ta muốn là vợ chồng thật sự với cô.
Anh ta lớn tuổi hơn cô, anh ta sẽ cố gắng dưỡng sinh để không đi trước cô, cùng cô đi đến cuối cùng, nhìn ánh chiều tà, hưởng thụ những ngày hạnh phúc.
“Thiên, tạm thời em không muốn nói đến vấn đề này, em cảm thấy rất đau đầu.” Hạng Uyển vừa cười vừa nói.
Khi cô đối mặt với Hình Thiên, chỉ cần bày tỏ.
Ánh mắt Hình Thiên mềm xuống, cuối cùng không ép cô nữa: “Tôi hi vọng em có thể ở lại, chừng nào em muốn về thì gọi điện cho tôi, tôi đến đón em.”
Lòng Mục Uyền mềm không chịu được.
Hình Thiên luôn cho cô hi vọng, có lẽ, chính là cô hi vọng nên mới thất vọng, mới có thể không dám hi vọng nữa.
Lý do khiến cô nhất định phải về nước M chính là, nơi đó mới là chiến trường của cô, cô muốn một ngày có thể khoác lên mình chiến giáp, mang theo thiên quân vạn mã trở về, trở thành lực lượng kiên cố của anh.
Chứ không phải tránh ở sau lưng anh, cần anh phân tâm bảo vệ.
Càng không muốn nhìn thấy mình bị vứt bỏ.
Không muốn bị vứt bỏ, biện pháp tốt nhất là chưa bao giờ dựa dẫm, chưa từng dựa vào trái tim.
“Cảm ơn anh, Thiên.” Hạng Uyển vừa cười vừa nói.
Trong lòng Hình Thiên vẫn vô cùng chua xót: “Hi vọng tôi không phải chờ quá lâu.”
“Ừm.” Hạng Uyển trả lời.
Bọn họ trở về phủ Tổng thống, Hình Thiên đưa cô đến vườn hoa đã trồng xong, rất đẹp, trong không khí có mùi thơm nồng nàn của hoa, ngửi vào khiến cho lòng người dễ chịu.
“Sau này thím Lâm bận rộn rồi.” Hạng Uyển vừa cười vừa nói.
“Anh sẽ đích thân chăm sóc.” Hình Thiên cam kết.
“Vậy vất vả rồi. Ngài làm vườn.”
“Không vất vả, vì nhân dân phục vụ.” Hình Thiên dịu dàng nói.
Hạng Uyển nở nụ cười.
“Mợ chủ, mợ chủ.”
Xa xa nghe thấy giọng nói của Hắc Muội.
Hạng Uyển nhìn về phía căn phòng, Hắc Muội mặc một chiếc váy dạ hội màu đen chạy thật nhanh đến: “Em mặc thế này cảm thấy thật kỳ lạ.”
Hắc Muội xoay người trước mặt Hạng Uyển, ghét bỏ nhìn chiếc váy của mình.
“Rất xinh đẹp, em tham gia bữa tiệc tối cùng chị, đương nhiên phải xinh đẹp rồi.” Hạng Uyển khen ngợi nói.
“Em có thể mặc âu phục đeo caravat không? Em cảm thấy mình hợp với loại đồ kia hơn.” Hắc Muội cầu xin.
“Nghe được đó, cũng là một lựa chọn không tồi.” Cô nhìn về phía Hình Thiên: “Có âu phục cho Hắc Muội mặc không?”
“Chắc là bên phía Bộ vật tư có, anh đi hỏi.” Hình Thiên nói rồi gọi điện thoại.
Hắc Muội nắm chặt tay Hạng Uyển, nũng nịu nói: “Mợ chủ, lần này trở về, chúng ta không đi nữa được không? Nơi này rất tốt, em cảm thấy tốt hơn nước M, chị ở tại nước M quá oan ức, cũng quá áp lực.”
“Hắc Muội, chị sống ở nước M như thế nào, đừng nói cho Hình Thiên.” Hạng Uyển nhắc nhở.
Hắc Muội làm động tác kéo khóa trên miệng mình: “Chắc chắn sẽ không nói, đánh chết em cũng không nói, yên tâm đi mợ chủ.”
“Ngoài ra, chị nói với Hình Thiên, nếu như em muốn ở lại nước A cũng được.” Hạng Uyển nói.
“Không, mợ chủ đi nơi nào em sẽ đi nơi đó, em là cái đuôi nhỏ của mợ chủ, hì hì.” Hắc Muội không hề suy nghĩ nói, nở một nụ cười thật thà.
Hạng Uyển thật sự cảm động.
Trên đời này, có bao nhiêu tình cảm là không oán không hận và thật lòng thật dạ, nếu như chạm vào được một cái như vậy, đó cũng là may mắn của cô.
Cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn, nhưng dù khó khăn cũng phải vì Hắc Muội mà giữ lại một con đường sống.
“Được.” Hạng Uyển trả lời.
Hình Thiên gọi điện xong xoay người nhìn về phía Hạng Uyển: “Có âu phục của Hắc Muội, bây giờ đang tìm người đưa đến, còn nữa, Hạng Thịnh Duật đến, em chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”