Chương 1111: Chỉ Cần Được Anh Thích, Chắc Chắn Cô Ấy Sẽ Không Xảy Ra Chuyện
CHƯƠNG 1111: CHỈ CẦN ĐƯỢC ANH THÍCH, CHẮC CHẮN CÔ ẤY SẼ KHÔNG XẢY RA CHUYỆN
“Có lẽ là không, trên tay cô ấy có súng, nếu phát hiện nguy hiểm, cho dù cô ấy không bắn trúng cũng sẽ nổ súng nhưng chúng tôi không nghe thấy tiếng súng nào.” Một thủ hạ vội nói.
Hạng Thịnh Duật trở nên nghiêm túc, gọi cho Sở Giản: “Có quay được nơi cô ấy ra vào không?”
“Tôi vẫn chưa tìm ra, theo lý mà nói, cô ấy là người bình thường, có lẽ chưa từng tiếp nhận huấn luyện dã ngoại, người của chúng ta đều chuyên nghiệp, sao có thể không phát hiện ra cô ấy chứ?”
“Lã Bá Vĩ đâu, để anh ta nghe máy đi.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
“Vâng.” Sở Giản đưa điện thoại cho Lã Bá Vĩ.
“Anh cho là cô ấy đã đi đâu?” Hạng Thịnh Duật hỏi thẳng.
Lã Bá Vĩ sửng sốt ba giây mới nói: “Không phải cô ấy đã xuống xe rồi sao?”
“Cô ấy cắt đứt dây nguồn điện, bắn rơi máy bay không người lái, người của tôi đã tìm cô ấy cả buổi chiều rồi nhưng không thấy, anh nói xem cô ấy có thể trốn ở đâu?” Hạng Thịnh Duật kiên nhẫn nói.
“Phu nhân là người biết suy nghĩ, nếu cô ấy không muốn các anh tìm thấy, chắc chắn sẽ trốn rất kỹ, cho dù nhìn thấy cũng sẽ không lên tiếng gọi các anh, ba ngày sau, có lẽ phu nhân sẽ tự xuất hiện.”
“Ba ngày sau có thể cô ấy đã chết rồi.”
“Đây không phải quyết định của anh sao? Anh biết rõ phu nhân tay trói gà không chặt, cũng không có kinh nghiệm về việc sinh tồn trong hoang dã, vậy mà anh vẫn để một mình cô ấy xuống xe, bỏ cô ấy lại nơi đó. Mặc dù thời gian tôi tiếp xúc cô ấy không lâu, nhưng cô ấy là người kiêu ngạo, dám làm mọi chuyện, không hề sợ hãi, càng coi nhẹ cái chết, cô ấy giống như một tảng băng, nhưng ẩn giấu một trái tim nóng rực, còn trái tim này sẽ đập vì ai hay vẫn lạnh lẽo như vậy thì không ai biết.”
“Anh không lo lắng cô ấy chết rồi, anh cũng không giữ được mạng sao?” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Lã Bá Vĩ mỉm cười: “Lúc trước quả thật tôi vẫn lo lắng cô ấy sẽ chết, dù sao buổi tối ở trong rừng rất nguy hiểm, nhưng cuộc điện thoại này của anh đã làm tôi yên tâm rồi, anh Hạng thích phu nhân nhà tôi, đương nhiên sẽ không để phu nhân nhà tôi xảy ra chuyện rồi.”
“Ai thích cô ấy chứ!” Hạng Thịnh Duật phủ định ngay: “Chỉ là giờ cô ấy vẫn còn tác dụng với tôi, đương nhiên tôi sẽ không để cô ấy chết, thích sao? Anh nghĩ nhiều rồi đó.”
“Vậy để tôi ra ngoài tìm phu nhân nhà tôi, tôi chắc chắn sẽ tìm thấy cô ấy.” Lã Bá Vĩ rất tự tin nói.
“Ha.” Hạng Thịnh Duật cười nhạo, siết chặt nắm đấm, vẻ sắc bén trong ánh mắt giống như hàng ngàn mũi tên: “Tôi không tìm thấy chẳng lẽ anh có thể tìm được sao? Anh muốn chứng minh điều gì với tôi?”
“Tại sao lúc tôi nói lời này, anh lại tức giận vậy? Hay là anh đang ghen? Bởi vì tôi có thể tìm được, nhưng anh thì không.” Lã Bá Vĩ cười nói.
“Nếu loại người như anh ở trong phim hoàng cung sẽ không sống được quá hai tập.”
“Nhưng tôi lại nghĩ rằng, tôi có thể sống đến tập cuối, bởi vì tôi không phải nam thứ của nữ chính. Mà tôi sẽ tác hợp cho nam nữ chính ở bên nhau, tôi sẽ khuyên phu nhân ở bên cạnh anh Hạng.” Lã Bá Vĩ nói.
Hạng Thịnh Duật híp mắt lại, nghi ngờ: “Tại sao anh lại giúp tôi?”
“Mặc dù lúc trước trong lòng anh Hạng không vui, nhưng vì phu nhân nhà tôi đã xin lỗi, giải thích rồi, tôi cũng từ bỏ không nhắc tới nữa, mặc dù bề ngoài anh muốn phu nhân đi rèn luyện, nhưng thật ra anh luôn âm thầm bảo vệ cô ấy, tôi rất kính trọng phu nhân nhà tôi, đương nhiên muốn cô thuộc về người tốt với mình.”
“Anh không cảm thấy cô ấy thuộc về Hình Thiên sẽ tốt hơn sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh với anh ta có khúc mắc gì à?”
“Anh ta vì quyền lợi của mình mà bán đứng Thẩm Diên Dũng, tôi vốn không ủng hộ việc đó rồi, về sau vì quyền lợi của mình mà hy sinh phu nhân nhà tôi, tôi càng không ủng hộ, do đó, tôi không cảm thấy cô ấy thuộc về Hình Thiên sẽ tốt.
Còn chuyện liên quan đến nhau, ban đầu người tôi tín nhiệm là Bạch Nguyệt, cuối cùng cô ấy cũng không phụ lòng tin của tôi.” Lã Bá Vĩ nghiêm túc nói.
Con ngươi Hạng Thịnh Duật hơi thả lỏng: “Anh tìm thấy cô ấy thì gọi điện cho tôi.”
“Được.”
Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại, căn dặn: “Lục soát khu vực không giám sát một lần nữa.”
“Vâng.”
*
Mục Uyển căn bản không chạy quá xa, đầu tiên cô chọn một cây đại thụ rậm rạp, chặt cành cây ở những nơi khác, buộc đơn giản rồi treo lên cây, dựng thành một chiếc giường nhỏ.
Bên dưới có người đi qua nhưng không thấy cô, cô biết bọn họ đi qua, chỉ là không muốn để ý đến họ.
Cô có hai chai nước, có thể hứng những giọt sương, sống sót qua ba ngày, chỉ là lúc nào đói đến mức không thể chịu đựng được thì gặm lớp vỏ thứ hai trên thân cây.
Đêm nay trời rất đẹp, những vì sao trên bầu trời phát ra ánh sáng yếu ớt.
Xung quanh có tiếng côn trùng, không khí cũng trong lành.
Trước đây, cô có xem một đoạn video, thấy một tin tức nói rằng, có một thành phố nào đó xuất hiện ảo ảnh, nhưng đó không phải hình chiếu của thành phố đó, mà là chiến trường cổ, có người nói có thể là hiện trường của một đoàn làm phim nào đó, nhưng chiến trường này kéo dài đến sáu tiếng.
Sau đó các nhà khoa học đã đưa ra khái niệm không gian song song, nói rằng thời gian đã xảy ra hỗn loạn, vì vậy có thể nhìn thấy chiến trường cổ.
Thật sự có không gian song song sao?
Vậy mình đang làm gì ở không gian song song?
Cô có gặp được Lục Bác Lâm không?
Nếu như chưa gặp, cô rất muốn nói mình lúc đó đừng cứu Lục Bác Lâm, cứ vui vẻ sống bên cạnh anh Húc Dương, như vậy cô sẽ có một cuộc sống khác, mặc dù giản dị nhưng hạnh phúc và ấm áp.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bụng đói đến đau, cách tốt nhất bây giờ là ngủ.
Ngủ rồi, có đau thế nào cũng sẽ trở nên nhỏ bé.
“Phu nhân.”
Mục Uyển nghe thấy tiếng Lã Bá Vĩ thì kinh ngạc, cô vạch lá cây, chỉ thấy bên dưới là tối đen như mực, không nhìn thấy được gì.
“Chỉ có một mình tôi, cô đang ở trên cây đúng không?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Tại sao anh biết tôi ở trên cây?” Mục Uyển hỏi.
“Hạng Thịnh Duật đã dẫn người tìm kiếm nhiều lần nhưng không tìm thấy cô, cô cũng không đi vào khu vực giám sát, chắc chắn Hạng Thịnh Duật đã tìm qua những nơi như hang động, nơi dễ trốn lại khó bị phát hiện chỉ có thể là trên cây. Phu nhân không ngốc, nếu cô gặp nguy hiểm, cô sẽ bắn ba phát súng lên trời, nơi dễ được cứu nhất sẽ nằm gần đường chính. Tôi đã đi tìm rồi, mấy cây gần đây đều có dấu vết bị chặt cành cây, chỉ có cây này là dễ leo lên dựng thành giường, lại rậm rạp nhất.” Lã Bá Vĩ phân tích.
Mục Uyển mở đèn pin điện thoại, nói với Lã Bá Vĩ: “Anh lên đây đi, nhớ chú ý an toàn.”
“Ừm.” Lã Bá Vĩ trèo lên một cách nhanh nhẹn, thấy chiếc giường của Mục Uyển thì nở nụ cười: “Hai nhánh cây mà phu nhân chọn vừa khéo là hai nhánh bằng phẳng, như vậy ngủ cũng an toàn hơn.”
“Tại sao anh ra ngoài được?” Mục Uyển hỏi.
“Hạng Thịnh Duật không tìm thấy cô nên sốt ruột thả tôi ra ngoài.” Lã Bá Vĩ giải thích.
“Anh ta sốt ruột sao? Ha.” Mục Uyển khẽ cười mỉa mai: “Lúc trước anh ta nhốt tôi vào ổ sói, thích nhìn người khác sợ hãi, bi thương và cầu xin khi họ sắp chết.”