Chương 527: Lại Ghen Nữa
CHƯƠNG 527: LẠI GHEN NỮA
“Đợi bên Thẩm Diên Dũng thông báo, phỏng chừng nhanh nhất cũng phải đến cuối năm.” Bạch Nguyệt nhìn về phía cửa: “Anh trốn ở đây một lát, em bảo Lâm Thư Lam mang thức ăn vào đây, như vậy anh sẽ không đói bụng.”
Cô không đợi Hình Thiên nói chuyện, đã đi về phía cửa.
Hình Thiên nhìn bóng lưng gầy gò của cô, lông mày hơi nhướng lên.
Lúc sáng sớm, cuối cùng anh cũng không để cho cô giúp anh, mà chính mình tự đi vào phòng rửa tay để giải quyết.
Anh không nỡ, càng đau lòng thương tiếc cô, chỉ cần nhìn thấy cô là anh đã thỏa mãn rồi.
Bạch Nguyệt vẫn chưa mở cửa, Hình Thiên đã xông qua đó, ôm lấy cô, vùi đầu vào trong cổ của cô: “Hãy nói em yêu anh đi.”
Bạch Nguyệt cười khẽ, nhìn về phía anh sau đó nâng mặt anh lên: “Em yêu anh, yêu anh nhiều hơn anh nghĩ.”
Không biết có bao nhiêu người đàn ông có thể nhịn được dục vọng, anh chính là một người trong số đó, rõ ràng anh rất muốn, cô cũng đã sẵn sàng rồi, thế nhưng anh lại một mình đi vào phòng rửa tay.
Tình yêu của anh dành cho cô, cô đều tận mắt nhìn thấy, vì vậy cô chỉ muốn yêu anh nhiều hơn.
“Ừ.” Hình Thiên đáp lại, lông mày nhíu chặt.
“Em sắp vượt qua mốc ba tháng rồi, đến lúc đó… là có thể, anh không cần phải nhịn khổ sở như vậy nữa.” Bạch Nguyệt đỏ mặt nói.
“Ừ.” Hình Thiên lại đáp lại một tiếng, nhìn cô thâm thúy.
Ánh mắt đó có rất nhiều ẩn ý, cô nhìn không hiểu.
Cô cảm thấy anh đang có tâm sự, không hiểu rõ nên hỏi anh: “Sao vậy anh? Tại sao lại nhìn em như vậy?”
“Nếu như anh sớm quen biết em một chút thì tốt rồi.” Hình Thiên thở dài nói: “Chắc chắn anh sẽ chịu ít khổ sở hơn.”
Bạch Nguyệt nở nụ cười: “Có những lúc em nằm ở trên giường suy nghĩ, nếu như em sớm quen biết anh thì tốt rồi, như vậy có lẽ giữa hai chúng ta có thể sẽ bớt đau khổ, sẽ sống hạnh phúc cùng với những đứa con của chúng ta.
Nhưng sau đó em ngẫm lại, chưa chắc sớm quen biết nhau đã tốt, anh căn bản sẽ không nhìn trúng em, chúng ta chỉ có thể lướt qua mặt nhau.
Hơn nữa, dựa vào thân phận địa vị của em, chắc chắn ba mẹ anh cũng sẽ không đồng ý, lúc ấy anh chỉ là một chàng trai, cũng sẽ không kiên định.
Nếu như anh không kiên định, em cũng sẽ không yêu anh sâu đậm như vậy, lúc đó tuổi của em vẫn còn trẻ, nói không chừng còn có thể hận anh, từ đấy hai tasẽ không bao giờ qua lại với nhau.
Thời gian có quỹ đạo riêng của nó, sự phát triển của mọi chuyện cũng không phải chỉ là một lần nhìn thoáng qua, nếu không phải cha nuôi của anh mất, ông ấy cũng sẽ không nói cho anh biết những bí mật trong lòng ông ấy.
Nói cách khác, cứ coi như chúng ta vẫn yêu nhau, vẫn sinh rất nhiều đứa con, thì cảnh ngộ ngày hôm nay vẫn có thể xảy ra.
Bởi vì sớm quen biết anh, em có thể sẽ không đi kiểm tra kỷ luật, cũng sẽ không học tâm lý học, cũng sẽ không kiên cường và kiên định như vậy.
Giống như bây giờ rất đúng lúc có đúng không, em có thể cố gắng hết sức đuổi theo bước tiến của anh, sóng vai cùng anh.”
“Lúc nào em cũng có thể thuyết phục được anh.”Hình Thiên không nhịn được, ôm Bạch Nguyệt một lần nữa.
Bạch Nguyệt đẩy anh ra: “Được rồi, nếu không đi ra ngoài, lát nữa Lâm Thư Lam sẽ cho rằng em xảy ra chuyện, anh trốn vào phòng vệ sinh đi.”
“Ừ.” Hình Thiên đi vào trong phòng rửa tay.
Bạch Nguyệt mỉm cười, mở cửa.
Lâm Thư Lam đang lo lắng đứng ngoài cửa.
“Thư Lam, tôi muốn ăn trong phòng, cô mang thức ăn vào trong phòng tôi đi, tôi cảm thấy hơi đói cho nên cô nhớ mang tới nhiều thức ăn một chút.” Bạch Nguyệt căn dặn.
“Vâng, phu nhân, cơ thể cô vẫn khỏe chứ?” Lâm Thư Lam quan sát sắc mặt của Bạch Nguyệt.
“Cũng được, chỉ là ngày hôm nay tôi không muốn đi ra ngoài, cảm thấy hơi lạnh.” Bạch Nguyệt cười nói, đúng lúc này điện thoại cô vang lên, cô nhìn thấy người gọi đến là Từ Trường An.
Thôi chết, cô đã quên mất chuyện có hẹn với Từ Trường An, sau đó cô nghe máy.
“Sư huynh.”
“Ha ha ha, Bạch Nguyệt, em thật sự là… ha ha ha, là người rất hiểu chuyện đó.” Từ Trường An điên cuồng cười nói.
Bạch Nguyệt có thể nghe ra tâm trạng của Từ Trường An đang rất tốt.
Là người hiểu chuyện?
Là ám chỉ cô không làm phiền sao?
Ha ha, quả thật cô rất hiểu chuyện.
“Ngày hôm qua nhìn thấy anh đã hòa hợp với em gái anh rồi, bây giờ anh vẫn muốn ở nước A phát triển sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Tối qua chúng tôi đã phát sinh quan hệ rồi.” Từ Trường An hả hê nói.
“Không phải đã sớm phát sinh rồi sao? Chính là đêm trăng thanh gió mát anh đã uống say đó.” Ngày hôm qua cô cũng nghe thấy rồi.
“Lần đó không tính, anh không nhớ rõ đêm đó, tối hôm qua em gái anh đã đồng ý, cô ấy nói cũng không đau.” Từ Trường An vui vẻ chia sẻ.
Bạch Nguyệt đỏ mặt.
Cô rất tình nguyện chia sẻ với Từ Trường An những chuyên ngành lĩnh vực tâm lý học gì đó, thế nhưng chuyện trên giường… thì không cần đâu.
“Chúc mừng anh, vậy anh có quyết định trở về không?” Bạch Nguyệt gãi gãi đầu.
“Không quay về, em gái anh nói muốn anh ở lại nước A, hơn nữa nếu bây giờ anh và cô ấy trở về nước, chắc chắn ba mẹ anh sẽ không đồng ý, anh chuẩn bị kết hôn ở nước A, sau đó sinh mấy đứa con rồi trở về, đến lúc đó ba mẹ anh cũng đã chết tâm rồi.
“Quá trâu rồi, thế nhưng anh chính là một Việt kiều cũng có thể kết hôn ở nước A sao?” Bạch Nguyệt không hiểu rõ.
“Có thể, anh chỉ cần làm tốt thủ tục là được.Vậy em đã nói chuyện với Mộc Hiểu Sinh chưa, xem khi nào anh ta có thời gian rảnh?” Cuối cùng Từ Trường An cũng trở lại chuyện chính.
“Bây giờ em sẽ gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy gọi điện thoại cho anh.”Bạch Nguyệt nói xong liền cúp điện thoại, trực tiếp gọi cho Mộc Hiểu Sinh.
Điện thoại vừa mới reo hai tiếng, Mộc Hiểu Sinh đã nghe máy: “Thành thhật xin lỗi, bây giờ tôi vẫn đang ở trên xe, tôi vốn cho rằng hôm qua sẽ được trở về, thế nhưng không có vé.”
“Không sao, cuộc hẹn dời vào buổi trưa ngày mai đi, nhà hàng Michelin của Thủy Nguyệt quốc tế, tôi mời.” Bạch Nguyệt nói sảng khoái.
“Sao tôi có thể để cho cô mời chứ, đương nhiên là tôi mời, đã lâu rồi tôi chưa nhìn thấy cô, nếu như không có cô, danh tiếng của viện nghiên cứu sẽ tuột dốc không phanh, mặt sau của vụ án tôi vẫn chưa tiếp cận được.” Mộc Hiểu Sinh tán gẫu.
“Lần này tôi vẫn còn nợ anh rất nhiều, anh cứ sắp xếp đi, trước năm mới tôi đều có thời gian rảnh.”Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Vậy sao, lần này tôi ra ngoài chính là xử lý một vụ án lớn, rất hóc búa, hung thủ có chỉ số IQ cao, tố chất tâm lý lại cực kỳ mạnh, gần như không có kẽ hở, trong vụ án giết người liên hoàn, anh ta đã giết bốn người rồi, thế nhưng có thể đoán ra, anh ta vẫn muốn tiếp tục.” Mộc Hiểu Sinh oán giận nói.
“Được thôi, vậy ngày mai anh để tư liệu lại, đúng lúc đàn anh của tôi cũng ở đấy, chúng tôi có thể thảo luận cùng nhau.”
“Thật sao, tôi yêu cô, rất yêu cô, moa moa ta.” Mộc Hiểu Sinh hưng phấn cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt cất điện thoại, trước mắt là một bóng đen, Hình Thiên đang đứng trước mặt cô.
Bạch Nguyệt sợ đến mức suýt chút nữa đã làm rơi điện thoại, cô đẩy Hình Thiên vào trong phòng tắm: “Lâm Thư Lam sắp vào đây rồi, nếu nhìn thấy thì làm thế nào?”
“Lúc nãy em nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Hình Thiên hỏi, trong mắt tràn đầy ghen tuông không hề che giấu.
“Là Mộc Hiểu Sinh, đàn anh của em sắp mở một phòng khám ở thành phố A, em đang đảm nhiệm việc này.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Anh ta yêu em.” Hình Thiên nhướng mày: “Anh nghe thấy rồi.”
Bạch Nguyệt cười xì, nhưng trái tim lại tràn đầy ngọt ngào: “Anh ấy chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, có lẽ người phụ nữ mà anh ấy yêu chính là mấy chiếc xe tải, tình cảm giữa em với anh ấy không phải là tình yêu, mà là đồng nghiệp, lúc trước em đã nợ anh ấy một ân tình, anh cũng biết rồi mà.”
Hình Thiên vẫn nhìn cô, có chút buồn bực nói: “Bạch Nguyệt, anh rất muốn nhốt em ở trong lòng, để cho những người kia không còn nhìn thấy em nữa.”
Bạch Nguyệt bị anh chọc cho nở nụ cười: “Anh hãy học theo em, nhốt anhvào tim là được.”