Chương 1428: Buông Bỏ Quá Khứ Mới Có Thể Đạt Được Thứ Mình Muốn.
CHƯƠNG 1428: BUÔNG BỎ QUÁ KHỨ MỚI CÓ THỂ ĐẠT ĐƯỢC THỨ MÌNH MUỐN.
Hạng Thịnh Duật hít sâu một hơi: “Vợ của mình giỏi như vậy, đến cuối cùng là chuyện tốt hay là không tốt, anh có cảm giác như mình bị lạnh nhạt vậy.”
“Biết rồi, xong rồi thì sẽ đền bù cho anh.” Mục Uyển đẩy Hạng Thịnh Duật đi ra cửa.
“Đền bù như thế nào? Lúc nào thì đền bù?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển thở dài một hơi: “Ba ngày sau, chờ cho cuộc đấu thầu kết thúc, tất cả mọi chuyện đều xử lý xong, chúng ta sẽ đi ra ngoài du lịch, chỉ có em với anh, hình như chúng ta còn chưa đi du lịch đàng hoàng một lần.”
Hạng Thịnh Duật suy nghĩ một chút: “Không phải là em muốn đến nước A sao?”
“Sắp xếp tuần sau rồi, cũng chưa có thời gian cụ thể, trong thời gian giữa chúng ta có thể ra ngoài đi du lịch. Em muốn đi đến mỗi một ngóc ngách trong thành phố của chúng ta để xem một chút, thoát ly cuộc sống quá lâu rồi, cũng muốn quên mất phần lớn sinh hoạt là như thế nào, chỉ có thể hiểu và hiểu sinh hoạt của đa số mọi người là như thế nào mới có thể đưa ra chính sách và kế hoạch tốt, thay đổi cuộc sống của bọn họ cho tốt, thay đổi suy nghĩ của bọn họ, có đúng không?” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Hạng Thịnh Duật cụp mắt nhìn Mục Uyển: “Nói cho cùng thì du lịch cái gì chứ, em vẫn là vì công việc thôi.”
Mục Uyển nở nụ cười: “Vừa làm việc vừa đi du lịch lịch, cả hai không nhầm lẫn với nhau, như vậy hình như cũng có lợi, không phải là còn tốt hơn hả?”
Hạng Thịnh Duật nhìn nụ cười trên mặt Mục Uyển, lại không biết làm thế nào, lại có cảm giác không thể nói được lời nào.
Cô rất nghiêm túc đối với mỗi một chuyện, nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng trái tim thì nhiệt huyết hơn bất kỳ ai.
“Biết rồi biết rồi, chuyện mà vợ của anh muốn làm, người yêu thương vợ như anh mà nói phải giúp em làm hết tất cả những chuyện mà em muốn làm, em đạt được thành tựu thì anh cũng vui vẻ. Em cứ làm đi, nghĩ kỹ muốn làm cái gì thì nói cho anh biết là có thể rồi, bây giờ em chuẩn bị một chút đi, vẫn là câu nói kia, có khó khăn gì thì nói với anh, chỉ cần có anh, không có chuyện gì là không giải quyết được, cho nên tinh thần cứ thoải mái đi.”
Nụ cười của Mục Uyển càng rạng rỡ hơn, trước khi Hạng Thịnh Duật bước ra khỏi phòng, cô ôm lấy anh từ đằng sau.
Con người thật sự không ngừng đưa ra lựa chọn, chỉ có chọn đúng việc không tốt thì tâm trạng của bản thân mới tồi tệ, đến cùng cũng buông bỏ quá khứ, tinh thần, sức khỏe cũng đi theo quá khứ, mới có thể đạt được cuộc sống mới, tiếp nhận người mới, trở thành con người mới, làm cho bản thân mình tốt hơn.
Hạng Thịnh Duật bất ngờ, quay đầu nhìn cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Sao vậy?”
Mục Uyển nhìn anh: “Phát hiện anh chính là một người đàn ông quý báu, cho nên em rất vui, vì vậy nên muốn ôm ôm anh.”
Hạng Thịnh Duật lộ ra nụ cười: “Em mới phát hiện à. Được rồi, mau đi chuẩn bị đi, nếu không thì sẽ trễ đó, phải có tinh thần, ngày mai còn phải làm việc.”
“Ừm, vậy em đi đây.” Mục Uyển buông Hạng Thịnh Duật ra, đứng ở vị trí lúc nãy nhìn Hạng Thịnh Duật bước ra khỏi cửa.
Cô đóng cửa lại, bắt đầu liên lạc với Đổng Mạn Tuyết.
Đổng Mạn Tuyết kéo hết tất cả mọi người vào video hội nghị.
Mục Uyển đã chuẩn bị đơn giản rồi.
Cuộc sống mỗi ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, có đến có đi, Có những thứ từ từ xuất hiện trong cuộc sống của bản thân, cũng có thứ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình, khiến cho cuộc sống càng thêm tươi đẹp và hy vọng.
Mỗi một ngày còn sống, không phải là sống tạm.
Suy nghĩ đơn thuần, nghĩ ít có thể đủ vui vẻ, đơn giản, không cần cuộc sống tấp nập.
Nhưng trên đời này không thể chỉ có người suy nghĩ đơn thuần, người không có tham vọng.
Trên thực tế, những người suy nghĩ đơn thuần và không có tham vọng cũng sẽ thường đối mặt với rất nhiều vấn đề.
Bệnh tật của người nhà, sự không thấu hiểu của người nhà, bạn bè ghét bỏ, đồng nghiệp ghét bỏ, công việc không như ý, kinh doanh không tốt, bọn họ cũng phải sống. Bởi vì suy nghĩ quá đơn thuần nên không biết phải xử lý như thế nào, chỉ có thể làm cho bản thân buồn bã, sau đó quên đi, lại tiếp tục buồn bã, lại tiếp tục quên đi. Từ mươi tuổi, hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, sáu mươi tuổi cho đến khi rời khỏi thế giới này.
Cứ vậy mà kết thúc cuộc đời.
Người mà hay nghĩ nhiều, thật ra là người rất thông minh, nhưng vì là một người thông minh, chuyện phải nghĩ lại càng nhiều, thường phụ thuộc vào cảm xúc.
Giống như cô của trước kia, bởi vì Hình Thiên yêu Bạch Nguyệt, cô đã không ngừng dồn nén cảm xúc của mình.
Nhưng có tình cảm chính là có tình cảm, cô sẽ cảm thấy khổ sở, cảm thấy đau lòng, lại không tìm được chỗ phát tiết, cảm nhận được trái tim có cảm giác nặng nề, chịu đựng cảm giác hít thở không thông.
Mỗi đêm vì nhớ đến sẽ đau đớn, nhớ đến liền thấy khó chịu, không thoải mái, ngủ cũng không ngủ được.
Cho dù có ngủ thiếp đi cũng sẽ tỉnh lại lần nữa, lại khó khăn chìm vào giấc ngủ, bởi vì cô biết ngày mai còn phải làm việc, vẫn phải tiếp tục sống
Bây giờ nhớ lại vậy mà đã trôi qua năm năm, không, hai mươi sáu năm giống như vẫn luôn là bất hạnh.
Có lẽ bởi vì bị phản bội nhiều, bị vứt bỏ nhiều.
Cô tin tưởng trên đời này có tình yêu, giống như Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt, nhưng cô không tin mình sẽ gặp được tình yêu đích thực.
Không ngờ là, bây giờ hình như cô đã gặp được rồi.
Cho nên, dù là người thông minh hay là người đơn thuần, thậm chí không thể buông bỏ được nữa thì cũng phải buông bỏ, buông bỏ để tâm trạng của mình tốt hơn, mới có thể gặp được người thật sự dành cho mình.
Cho dù người thuộc về mình bây giờ vẫn chưa xuất hiện, cũng không sao cả, mỗi ngày phải làm việc, khiến cho bản thân mình đủ ưu tú, càng ngày càng ưu tú. Như vậy, gặp người mình thích thì mới chủ động tấn công, vì bạn đủ ưu tú rồi thì cũng không sợ anh ấy không thích bạn.
Tâm trạng của Mục Uyển đã sáng sủa hơn rất nhiều, giống như buông bỏ hết tất cả những quá khứ, nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc họp tối hôm nay.
Ngày mai, ngày kia sẽ có rất nhiều người tới, có nhiều người liên hệ với phía bọn họ, bọn họ là chủ nhà, phải chiêu đãi cho thật tốt.
Tiếp đãi ở đâu, thức ăn trong bữa tiệc là cái gì, dẫn bọn họ tham quan chỗ nào, nên đi chung một nhóm hay là tách ra. Mấu chốt là Sở Dã Bạch nấp trong bóng tối, chắc chắn sẽ gây chuyện, tùy thời cơ mà ra tay, cho nên nhất định phải sắp xếp cho thật tốt.
Mục Uyển nói những vấn đề này ra để bọn họ thảo luận.
Vấn đề quan trọng là chuyện đãi ngộ.
Có vài quốc gia lớn mạnh, có vài quốc gia yếu kém, có nhiều mối quan hệ khá tốt, có nhiều mối quan hệ bình thường, như vậy thì phải đối xử khác biệt hay như nhau. Vấn đề này để những người kia phát biểu ý kiến riêng của mình, thảo luận hơn nữa giờ.
Đổng Mạn Tuyết thấy nhiều ý kiến khác biệt nhau, cái nào cũng có đạo lý, hỏi Mục Uyển: “Bộ trưởng, ngài quyết định đi, thảo luận xong chuyện này còn cần phải thảo luận chuyện khác nữa.”
Mục Uyển nhìn vào màn hình, nói: “Trước cứ làm theo sắp xếp đi, không cần phải phân biệt tầng lớp, nhưng lúc tiễn khách thì có thể dựa theo mức độ quen thuộc, quốc gia lớn mạnh hay không thì sẽ dựa vào đó mà đưa lễ vật khác nhau, tôi sẽ đích thân mình tặng.”
“Được, vậy cứ dựa theo lời của bộ trưởng mà sắp xếp, bây giờ chúng ta thảo luận đến hạng mục tham quan, địa điểm, với lại lúc sắp xếp vị trí thì cũng sẽ có khác nhau.” Đổng Mạn Tuyết nói.
“Nếu như tập trung tất cả hạng mục vào một chỗ, sau đó lúc quan sát cũng có thể tách ra mà nhìn. Nếu như ở hoàng cung, người cũng tương đối ít, chắc là cũng an toàn đi.” Mục Uyển suy tư hỏi.