Chương 842: Tại Sao Không Đi, Đi Đi Chứ
CHƯƠNG 842: TẠI SAO KHÔNG ĐI, ĐI ĐI CHỨ
Quái lạ, cô không hề cảm thấy khó chịu, cô cũng rất kinh ngạc vì sự bình tĩnh trong lòng mình.
Có lẽ là, cục diện ngày hôm nay sớm đã nằm trong dự đoán của cô, cho nên lúc sự việc xảy ra, cô không hề có cảm giác gì.
Cô nhìn Rosen, Rosen cũng nhìn cô.
“Có phải chúng ta nên tránh họ không?” Lưu San bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, cố gắng đừng xuất hiện trước mặt họ, trừ phi có chuyện gì đặc biệt, tôi đã phái người đi bên cạnh bọn họ để phục vụ, bên nhà bếp đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ngày hôm nay, là món cua, cua tháng 10 đã vàng rồi, trước khi họ dùng cơm, chúng ta phải đi kiểm tra lại để đảm bảo không có sai sót gì.”
Lưu San gật đầu: “Vậy buổi trưa chúng ta ăn gì, đã lâu rồi tôi chưa ăn cua, tôi nhớ món cua, nhất là cua ở nước A chúng tôi, ăn rất ngon, ngon nhất là cua được nuôi trong hồ, rất tươi ngon.”
Rosen nở nụ cười: “Tôi đã chuẩn bị cho họ sáu con, nếu họ ăn không hết, thì sẽ đưa cô.”
“Rosen, cậu thật tốt, sau này tôi sẽ đi theo cậu.” Lưu San cười ha ha, nắm tay Rosen kéo đi, không nên để Thẩm Diên Dũng nhìn thấy.
Nếu không trong lòng anh sẽ khó chịu, lại muốn làm khó cô thì thế nào?
Rosen nhìn tay Lưu San đang nắm tay mình, mặt càng đỏ hơn.
Đến khi Thẩm Diên Dũng và bạn gái anh đi qua rồi, hai người lại tiếp tục tới kiểm tra nơi khác, thu dọn tất cả chậu hoa, chuyển đi xong, lại từ cửa sau đi vào phòng bếp, kiểm tra công việc nhà bếp.
“Rosen, ban ngày chúng ta làm việc đến khi nào vậy?” Dù sao Lưu San cũng bệnh nặng mới khỏi, đã mệt rồi.
“Không có lịch nhất định, phải xem thời gian của ngài Thẩm, bình thường sau 9 giờ tối là được nghỉ ngơi rồi, cũng có tình huống đặc biệt, ví dụ như ngài Thẩm đi ra ngoài xã giao, chắc chắn sẽ về muộn, có thể sẽ uống say, tất cả đều phải sắp xếp thật tốt.”
“Vậy buổi trưa thì sao? Có được nghỉ trưa không?” Lưu San hỏi.
“Có, sau khi sắp xếp mọi thứ thì có thể nghỉ ngơi, cô đã mệt rồi, nên đi nghỉ ngơi đi, đừng gấp, cứ từ từ mà làm.” Rosen nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn cậu Rosen, vậy tôi đi nghỉ ngơi trước, thức dậy sẽ đi tìm cậu.” Lưu San nói.
“Cô không ăn trưa à?”
“Chúng ta ăn cơm trưa ở đâu vậy?”
“Có nhà ăn chuyên dụng, cô cứ đi nghỉ ngơi trước đi, đến giờ cơm tôi sẽ gọi cô.” Rosen quan tâm nói.
“Cảm ơn cậu.” Lưu San thật lòng nói, cô trở về ký túc xá, mệt rã rời nằm xuống giường nhắm mắt lại, một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh lại, đã thấy Rosen đang ngồi trước cửa sổ.
Rosen đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô thì xấu hổ dời tầm mắt.
Lưu San ngồi dậy gãi đầu: “Cậu đã tới đây lâu chưa?”
“Ừ, thấy cô đang ngủ nên tôi không đánh thức.” Rosen trả lời.
Lưu San chắc đã bị đói mà tỉnh.
Người như cô không thường xuyên phải chịu đói: “Giờ chúng ta có thể ăn cơm được chưa?”
Rosen mỉm cười: “Được rồi, tôi đã chuẩn bị cho cô ba con cua, có điều, cơ thể cô vẫn còn yếu, cua là món lạnh, tốt nhất chỉ nên ăn hai con.”
Lưu San vui vẻ, bật dậy: “Rosen, tôi yêu cậu, cậu là tốt nhất.”
Rosen đỏ mặt, đi trước dẫn cô đến phòng ăn cho nhân viên.
Lúc này, những người giúp việc khác đã ăn xong rồi, Lưu San muốn ăn cua, nhưng chỉ có một tay, quả thật rất bất tiện, không cầm chắc được, ngay cả cua cũng không ăn được.
Lưu San chỉ có thể mỉm cười, chắc là ý trời.
Rosen phát hiện vẻ lúng túng của cô, anh liền bẻ càng cua, bóc thịt ra đưa tới trước mặt cô.
Lưu San cảm động nhìn Rosen, vành mắt đỏ lên, mắt ngấn lệ, cúi đầu ăn càng cua, mắt long lanh giọt lệ: “Cảm ơn cậu Rosen.”
“Cô…” Rosen cúi đầu không nói gì.
“Tôi làm sao?” Lưu San khó hiểu.
“Quản gia Rosen.” Một nữ giúp việc chạy tới: “Ngài Thẩm gọi anh qua đó.”
“Ừ.” Rosen đặt cua xuống, rửa tay rồi đi ra ngoài.
Nữ giúp việc đó không đi theo, mà đi đến trước mặt Lưu San, nổi giận đùng đùng, nói vẻ khó chịu: “Quản gia Rosen không phải là người cô có thể thích đâu.”
Lưu San chống cằm nhìn nữ giúp việc: “Cô cảm thấy cô có thể thích anh ấy à? Dựa cái gì? Dựa vào tính cách đố kỵ, xấu xí còn không tự tin, hay tính gây rắc rối của cô?”
“Ý cô là gì?” Nữ giúp việc chống nạnh nói.
“Những người hay đi uy hiếp người khác đừng cướp người mình thầm yêu đều là người không tự tin, nếu cô đủ tự tin, chắc chắn người đàn ông này sẽ không thích người khác ngoài cô, cô cần gì phải quan tâm đến người qua đường, còn nếu cô không tự tin, dựa vào gì mà mong anh ấy thích cô, nếu anh ấy không thích cô, cũng không phải người đàn ông của cô, cô lại vì người đàn ông của người khác mà kéo thù hận khắp nơi, đây không phải cái tính thích đi gây rắc rối thì là gì?” Lưu San giải thích.
“Cho dù tôi có tệ đến đâu, cũng tốt hơn người tàn tật như cô.” Nữ giúp việc nghiến răng nghiến lợi nói.
Lưu San khẽ mỉm cười, lười tranh luận, cô muốn yên tĩnh ăn cua: “Vậy nên, tôi và Rosen chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, cô nghĩ nhiều rồi.”
“Chỗ chúng tôi có rất nhiều người thích Rosen, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, bớt động lòng đi.” Cảnh cáo xong, nữ giúp việc rời đi.
Lưu San cảm thấy rất buồn cười, thích thì thích, liên quan gì đến cô chứ, cô đã 30 tuổi rồi, còn mất một tay, ngày tháng sau này đã không còn gì tốt đẹp nữa, chẳng qua chỉ là mua vui trong nỗi khổ thôi.
Cô tự biết thân biết phận, người khác cũng xem thường cô, người ta chăm sóc cô là vì đồng cảm cô không có tay mà thôi.
Một mình cô tiếp tục chiến đấu với con cua, ấn con cua lên trên bàn, dùng răng cắn vỏ, cũng không có gì bất tiện.
Cô cảm thấy chỉ còn một tay cũng là một chuyện khá hạnh phúc đấy chứ.
Mười phút sau, Rosen đi vào với vẻ mặt khó coi.
“Rosen, cậu xem, tôi cũng có thể ăn được cua với một cánh tay này, giỏi không?” Lưu San vui vẻ nói.
“Cô Lưu.” Rosen dừng một lát, lo lắng nói: “Ngài Thẩm bảo cô đi qua đó phục vụ.”
Lưu San ngừng động tác.
Thẩm Diên Dũng làm chuyện này cũng là hợp tình hợp lý, cô nói: “Tôi chỉ mới ăn một con cua, hai con còn lại vẫn chưa ăn, cậu có thể giúp tôi cất nó không?”
Rosen gật đầu, nhìn cô với ánh mắt thương hại: “Bây giờ bọn họ chuẩn bị đi đánh golf, tôi cũng sẽ ở đó, có thể sẽ cách xa cô một chút, nếu có việc gì hãy đến tìm tôi.”
“Rosen, tại sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy?” Lưu San không hiểu.
“Tôi cũng không biết.” Rosen rũ mắt xuống.
Lưu San cũng không làm khó cậu ấy, nghịch ngợm nói: “Tôi đi rửa tay đây, trên tay toàn là mùi cua, nếu không rửa chuyện ăn vụng cua sẽ bị phát hiện mất.”
Cô chạy đến bồn rửa, lấy xà phòng thoa lên tay, xả nước, sau đó đưa lên mũi ngửi, xác định không còn mùi nữa mới vẫy tay với Rosen: “Đi thôi.”
Rosen đi cạnh Lưu San: “Cô có quan hệ gì với ngài Thẩm vậy?”
Lưu San nhún vai: “Không phải mối quan hệ tốt.”
“Vậy tại sao cô lại ở lại bên anh ấy, tôi cũng cảm thấy anh ấy có ác ý với cô.” Rosen nói thẳng.
Lưu San nhìn thẳng về phía trước…