Chương 1257: Thể Diện Hay Phụ Nữ Quan Trọng?
CHƯƠNG 1257: THỂ DIỆN HAY PHỤ NỮ QUAN TRỌNG?
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Anh tuyệt đối sẽ không để kẻ địch đi trước một bước. Anh chợp mắt một lát, đến nơi thì gọi anh dậy.”
Mục Uyển gật đầu, từ Hạng Gia đến hoàng cung không xa, nhưng Hạng Thịnh Duật vẫn muôn nghỉ ngơi, có lẽ là anh ấy thấy rất mệt. Trước đây Mục Uyển không hề phát hiện rằng sức khỏe của anh đang đi xuống.
Mục Uyển cảm thấy xót khi nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hạng Thịnh Duật, nhưng không thể không đến lễ tang của Hoàng hậu, đặc biệt là ở tình thế lúc này.
“Sở Giản, cậu xem gần đây có cửa hàng thuốc nào thì ghé vào.” Mục Uyển dặn Sở Giản.
“Vâng.” Sở Giản cũng lo lắng cho tình hình sức khỏe của Hạng Thịnh Duật.
Sở Giản dừng xe trước một cửa hàng thuốc bên lề đường, Mục Uyển xuống xe, lúc đó Hạng Thịnh Duật vẫn còn đang ngủ say.
“Xin hỏi cô muốn mua g?” Nhân viên ân cần hỏi.
“Cho hỏi có thuốc gì để hạ sốt không? Sốt do bị thương.” Mục Uyển lo lắng, hỏi.
Nhân viên bán hàng giới thiệu cho Mục Uyển hai loại thuốc và cả miếng dán hạ sốt rồi hỏi: “Cô có cần thuốc bôi vết thương không? Loại thuốc này có tác dụng rất tốt, vừa giúp nhanh lành vết thương hở mà lại không bị xót.”
“Cho tôi một tuýp đi.” Mục Uyển đáp, cô còn mua thêm hai chai nước ấm.
Xong xuôi Mục Uyển lên xe, cô lay Hạng Thịnh Duật dậy.
Hạng Thịnh Duật mở mắt, ngồi thẳng dậy hỏi: “Đến rồi sao?”
“Chưa đến, nhưng anh uống thuốc trước đi. Đây là thuốc giảm đau, còn cả thuốc hạ sốt nữa.” Mục Uyển nói rồi đưa thuốc và nước ấm cho Hạng Thịnh Duật uống.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô mỉm cười: “Không cần lo, vết thương nhỏ này đâu có vấn đề gì.”
“Tốt nhất thì anh nên đối xử tốt với bản thân mình, đừng có để ngoài tai lời khuyên của người khác.” Mục Uyển có chút tức giận.
Nghe vậy Sở Giản liền thầm tán dương Mục Uyển. Trên đời này người duy nhất có thể nói được Hạng Thịnh Duật, có lẽ chỉ có mình Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật uống thuốc rồi thầm quan sát Mục Uyển, bởi anh rất thích dáng vẻ lo lắng cho anh của cô. Có lẽ do sốt cao nên mắt của Hạng Thịnh Duật đỏ hoe.
“Anh nằm xuống nghỉ đi, để em dán miếng dán hạ sốt lên trán cho anh.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
“Dán miếng dán này lên trán có ổn không? Nó sẽ làm mất đi vẻ đẹp trai của anh.” Hạng Thịnh Duật từ chối.
“Yên tâm đi, kể cả có dán miếng hạ sốt thì anh vẫn là con heo đẹp nhất trong chuồng.” Mục Uyển nói rồi quyết dán bằng được miếng dán hạ sốt lên trán Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô: “Vậy thì em cũng sống trong chuồng heo sao?”
“Em là người nuôi heo.” Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật nhắm mắt lại: “Vậy em nuôi một mình anh thôi có được không? Bỏ Lục Bác Lâm hay Hình Thiên gì đó đi, được không? Nuôi một mình anh thôi.”
Lời nói của anh ấy vừa có chút ấu trĩ, nhưng lại vừa đáng yêu. Mục Uyển nghe được những lời đó lại cảm thấy mềm lòng: “Em cũng không nuôi nổi hai con cùng một lúc đâu. Anh mau ngủ đi.”
“Vì thế nên trong chuồng heo của em chỉ có một mình anh, phải không?” Hạng Thịnh Duật tự nhận mình là heo.
“Phải.” Mục Uyển chiều theo ý của anh.
Nhưng Hạng Thịnh Duật vẫn chưa vừa ý, như vừa nghĩ đến điều gì đó, anh lại hỏi: “Vậy tại sao em còn nói anh là con heo đẹp nhất trong chuồng?”
“Thì cả chuồng có một mình anh, anh nói xem, con heo đẹp nhất không phải anh thì là ai nữa?”
“Anh không muốn dán cái miếng này, chỉ có con nít mới dùng thôi. Nó chẳng đẹp gì cả.” Hạng Thịnh Duật vẫn phản đối.
Mục Uyển đặt tay lên trán anh không rời. Cô chăm chú quan sát Hạng Thịnh Duật, anh không còn vẻ bá đạo, độc đoán như ngày thường nữa, giờ đây lại trông có vẻ mệt mỏi và yếu đuối. Nhìn dáng vẻ lúc này của Thịnh Duật, Mục Uyển không hề cảm thấy anh xấu xí, ngược lại cô lại thấy anh rất đẹp.
“Anh chính là người đẹp trai nhất trên thế giới này, kể cả có dán thêm miếng dán này vẫn rất đẹp trai. Em là người làm chứng cho điều đó.” Mục Uyển thủ thỉ.
Hạng Thịnh Duật nghe xong rất vui, anh cầm lấy tay Mục Uyển: “Anh muốn dựa vào người em.”
“Được.”
Hạng Thịnh Duật ngả vào người Mục Uyển, dần dần chìm vào giấc ngủ.
An Kỳ quay ra sau nhìn Hạng Thịnh Duật: “Sao anh ta bị sốt mà vẫn còn có thể trông dễ chịu như vậy được nhỉ?”
Sở Giản mỉm cười, nhưng nghĩ đến Hạng Thịnh Duật đang ốm, biết bản thân không nên cười, anh ta liền lập tức lườm An Kỳ: “Cái tính này của cô đúng là sẽ khiến cô chết mà cũng không biết vì sao mình chết.”
“Võ công của anh lợi hại như vậy mà, anh bảo vệ tôi là được.” An Kỳ nói rồi nhìn Sở Giản.
Sở Giản mạnh mẽ đáp: “Bảo vệ cô cái gì chứ, cô nằm mơ sao? Tôi là vệ sĩ của ông chủ chứ không phải của cô.”
An Kỳ bĩu môi chê bai: “Loại người như anh cả đời này cũng không lấy được vợ.”
“Cô nhầm rồi, người thích tôi có hàng tá.”
“Vậy thì đúng là mấy cô đó mắt mù mới để ý tới anh.” An Kỳ nói đến đây thì yên lặng, bởi chính cô là những cô gái mắt mù đó.
“Có rất nhiều người mắt mù đó.” Nói rồi Sở Giản quay xuống nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Sở Giản cười đáp: “Trước đây phu nhân cũng không có mắt nhìn người, giờ thì có rồi.”
Mục Uyển lườm Sở Giản, thấy vậy An Kỳ nhanh nhảu nói: “Anh chính là người mà phu nhân lườm nhiều nhất.”
Sở Giản: “Dù sao thì cũng có nhiều người theo đuổi tôi.”
An Kỳ lại lườm Sở Giản một cái bởi… bởi cô thực sự thích anh.
Xe dừng lại trước cổng hoàng cung, người ra vào bị kiểm tra rất nghiêm ngặt. Mục Uyển lay Hạng Thịnh Duật dậy một lần nữa. Lần này, câu đầu tiên khi tỉnh dậy của anh là: “Anh có thể bỏ miếng dán trên trán ra chưa?”
“Phải để họ biết anh bị ốm mà vẫn qua đây, điều đó mới cho thấy thành ý của chúng ta.”
“Cũng có thể bọn họ cho rằng anh giả bệnh.” Hạng Thịnh Duật ngồi thẳng dậy.
“Người kiêu ngạo, ngạo nghễ như Hạng Thịnh Duật dù có làm sai thì cũng không chịu cúi đầu, không có ai nghĩ như vậy đâu. Anh cứ để miếng dán đó, nếu không hạ sốt thì anh sẽ biến thành một kẻ ngốc.” Mục Uyển nhắc nhở.
Sở Giản vẫn im lặng quan sát, bởi anh cảm thấy tò mò, anh tò mò không biết giữa thể diện và phu nữ, Hạng Thịnh Duật sẽ chọn bên nào?
“Vậy anh phải để đó sao?” Hạng Thịnh Duật chau mày hỏi: “Nhưng anh vẫn thấy kì cục.”
“Đâu có, rất đẹp trai mà.” Mục Uyển mỉm cười dỗ ngọt anh.
“Em cười như vậy, có thật là đẹp trai không?” Hạng Thịnh Duật nghi ngờ hỏi.
“Thực sự rất đẹp trai, được rồi, chúng ta phải chuyển xe, một lát nữa là đến.” Mục Uyển nói rồi xuống xe trước.
Hạng Thịnh Duật cảm thấy có chút khó chịu, anh xuống xe nói thầm với Mục Uyển: “Mục Uyển, anh cảm thấy dán cái này không thoải mái.”
“Đương nhiên là khó chịu, khó chịu thì anh mới không sốt. Đến mấy đứa trẻ cũng biết là dán miếng dán sẽ không bị sốt mà, anh phải biết chứ.”
Hạng Thịnh Duật lúc xuống nghe mặt vẫn còn hơi đỏ, nhưng tâm trạng của anh thì không tồi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Nhưng em cũng biết, anh không còn là con nít nữa.”
Sở Giản quay người đi, ông chủ sắp lấy vợ rồi… còn anh vẫn còn độc thân…