Chương 868: Cô Hy Vọng Tất Cả Mọi Người Đều Hạnh Phúc
CHƯƠNG 868: CÔ HY VỌNG TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU HẠNH PHÚC
Lưu San lắc đầu: “Em không muốn làm gì cả, cũng không làm gì được.”
“Em đừng làm gì cả, mọi thứ đã có anh, em chỉ cần ở cạnh anh là được.” Thẩm Diên Dũng nói, ánh mắt anh thâm trầm giống như có thứ gì đó đang núp trong bóng tối.
Anh không nói ngủ đi, bởi vì anh biết Lưu San không ngủ được, anh chỉ nhắm mắt lại.
Lưu San thấy anh nhắm mắt cũng nhắm theo, suy nghĩ miên man, qua một lúc lâu cô mới ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy Đường Quốc Trung bắt cô, bảo Thẩm Diên Dũng làm con rối.
Cô không muốn Thẩm Diên Dũng bị Đường Quốc Trung điều khiển, cho nên cô muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng cô không chết.
Cô gặp trở ngại, đụng vào một bức tường mềm mại, còn có nhiệt độ.
Ngẩng đầu thấy Thẩm Diên Dũng, không biết xảy ra chuyện gì, trong tay cô có một con dao, cô đâm vào ngực mình, cuối cùng cô cũng chết.
Cô phát hiện sau khi cô chết đã biến thành một linh hồn, nhìn thấy Thẩm Diên Dũng giết Đường Quốc Trung, nhưng anh không thấy cô.
Cô rất khó chịu, mở mắt ra, khóe mắt vẫn còn ướt, quay đầu nhìn bên cạnh, đã không còn ai, trên giường chỉ có mình cô.
Cô ngồi dậy, nhớ lại giấc mơ lúc nãy.
Cô không ngốc, Thẩm Diên Dũng đã cứu cô, tại sao phải tự sát chứ?
Cô thở dài, rời giường, đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài.
Bầu không khí của người giúp việc không đúng lắm, bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, ánh mắt này mang theo vẻ kiêng kỵ, hoảng hốt và sợ sệt.
Lưu San không hiểu, cô đi tìm Thẩm Diên Dũng, Thẩm Diên Dũng không có ở đây, cô nhìn thấy Rosen thì nở nụ cười, đi về phía Rosen: “Xảy ra chuyện gì vậy, mới sáng sớm, bầu không khí của mọi người hơi kỳ lạ.”
“Trong một đêm, toàn bộ người trong trang viên Nhậm Hải đều chết hết.” Rosen nói.
Lưu San kinh ngạc: “Toàn bộ người sao? Bao gồm người giúp việc sao?”
“Đúng vậy, nhưng vợ Đường Quốc Trung không ở trong nước nên được bình yên vô sự.” Rosen giải thích.
Lưu San mơ màng, nhất thời không phản ứng kịp.
Cô tin Thẩm Diên Dũng không làm chuyện này, bởi vì nếu Thẩm Diên Dũng làm như vây sẽ khiến người khác nghi ngờ, loại trừ cô, bọn họ sẽ vào nguy hiểm.
“Tại sao lại chết?” Lưu San khó hiểu.
“Tạm thời không biết, ngài Thẩm đã đi qua đó, cô đói rồi đúng không, cô nên ăn sáng trước đã.” Rosen nói xong thì đi sắp xếp.
Lưu San quay đầu, vô tình nhìn thấy mấy người giúp việc vẫn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
“Tại sao các cô lại nhìn tôi?” Lưu San hỏi thẳng.
Người giúp việc thấy Lưu San hỏi thì buồn bực quay đầu giải tán.
Lưu San vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, cô đi tìm Rosen.
Rosen đang ở nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô: “Rosen, tại sao mấy người giúp việc đều nhìn tôi kỳ lạ như vậy, cái chết của người nhà Nhậm Hải có liên quan đến tôi sao?”
Sắc mặt Rosen khó coi: “Mầy người đó lòng dạ nhỏ nhen, nếu cô không thích tôi sẽ để bọn họ rút khỏi trang viên, nếu còn điều khác thường, tôi sẽ sa thải tòan bộ.”
“Không cần đâu, tôi ra ngoài trước.” Lưu San vẫn cảm thấy kỳ lạ, cô quyết định nắt một nữ giúp việc tới hỏi.
Cô đi tới phòng nghỉ ngơi ngày thường của họ, nghe thấy họ đang bàn tán.
“Chỉ một đêm nhà ngài Nhậm đã chết nhiều người như vậy, chắc chắn có liên quan đến cô Lưu.”
“Cô ấy nhảy từ đỉnh tầng 101 xuống vậy mà không chết, chắc chắn đã bị ma ám, hơn nữa, còn là một ma nữ, mê hoặc tâm trí ngài Thẩm.”
“Đúng vậy, cô ấy mới đến đây, vậy mà ngài Thẩm đã cưới cô ấy, không thể tin được, quan trọng là nhiều người chết như vậy, thật đáng sợ.”
“Tôi thấy bình thường tính khí cô ấy rất kỳ quái, thường ngồi ngơ ngác một mình như người mất hồn.”
“Không phải cô ấy mất hồn, mà là ma nữ có chuyện phải làm, nên tạm thời tách ra khỏi cơ thể cô ấy.”
“Lần này toàn bộ người nhà ngài Nhậm đều chết hết, mấy người đón xem lần sau là nhà ai?”
“Không phải nhà ngài Thẩm chứ?”
Vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh như tờ, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch.
Lưu San đẩy cửa đi vào.
“Á!” Nữ giúp việc hét toáng lên.
Lưu San ngoáy tai, lười nhác nhìn bọn họ, cố ý nói giọng âm u lạnh lẽo: “Nếu các cô nghe lời tôi, tôi bảo đảm các cô sẽ sống lâu trăm tuổi, còn không thì…”
Lưu San nhếch miệng cười nham hiểm, làm động tác cắt cổ, xoay người, bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi của bọn họ.
Rosen đang tìm cô để đưa bữa sáng, thấy cô đi ra từ phòng nghỉ ngơi của nữ giúp việc, anh nhíu mày, đau lòng nói: “Bọn họ ăn nói lung tung, nghi thần nghi quỷ, cô đừng để ý, lát nữa tôi sa thải tất cả bon họ.”
“Miệng mọc trên mặt người khác, tôi để ý sẽ bị thua thiệt.Tôi chỉ tò mò tại sao bọn họ lại nhìn tôi như vậy mà thôi, cậu đừng để tâm.” Lưu San khẽ cười, nhìn bàn ăn.
“Woa, là bánh bao sao, tôi muốn ăn hai cái.” Lưu San di chuyển đề tài.
Cô vừa ăn xong, Thẩm Diên Dũng cũng trở về, sắc mặt anh rất kém, ánh mắt nhìn cô rất sâu, giống như có nhiều điều muốn nói, cũng có nhiều điều suy tư, quay qua căn dặn Rosen: “Cậu sai người chuẩn bị hành lý cho phu nhân, lát nữa tôi sẽ dẫn cô ấy đi du lịch.”
Lưu San ngạc nhiên đứng lên: “Sao lại đột ngột như vậy, không phải hôm nay vẫn phải đi khám tay sao?”
“Nếu khám mỗi ngày cơ thể sẽ không chịu đựng được, nghỉ ngơi ba ngày trước.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Rosen đi chuẩn bị hành lý cho Lưu San.
Trong đầu Lưu San lóe lên một suy nghĩ, trong lòng giống như có một tảng đá đè lên, đau ê ẩm: “Đã xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Thẩm Diên Dũng im lặng không nói gì.
“Bọn họ nghĩ anh đã giết người nhà Nhậm Hải sao?” Lưu San suy đoán.
“Bọn họ không nghĩ là anh, cũng không thể là anh được, anh không thể làm ra chuyện như vậy, chẳng qua là thấy chuyện phát triển như vậy, chúng ta đi ra ngoài du lịch giải sầu, để bọn họ bình tĩnh lại rồi nói sau.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Vì vậy anh dẫn em đi ra ngoài du lịch chỉ là đi giải sầu thôi sao?” Lưu San thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Diên Dũng gật đầu mỉm cười.
Lưu San cũng cười.
Sáu tiếng sau, bọn họ đã đến nước Anh, ngồi trên trực thăng riêng của Thẩm Diên Dũng, đi theo bọn họ còn có một đội vệ binh và Rosen.
“Rosen, tôi có một người bạn ở nước Anh, anh ấy là một thân sĩ cũng là một người giàu có, lát nữa tôi sẽ gọi cho anh ấy, giới thiệu hai người làm quen nhau.” Lưu San nói thẳng.
Thẩm Diên Dũng nhíu mày, quay đầu nhìn Rosen hỏi: “Tại sao em muốn giới thiệu Alan làm quen với cậu ta?”
“Thẩm Diên Dũng, em muốn nói với anh một chuyện, em đã nhận Rosen làm em trai, anh phải chăm sóc tốt cho cậu ấy.” Lưu San nói.
Thẩm Diên Dũng lại quay đầu nhìn Rosen: “Cậu nhận Lưu San làm chị sao?”
Rosen cúi đầu nói: “Tôi không có may mắn đó.”
“Tại sao không, Rosen, tôi đã thừa nhận thì không sao.” Lưu San nói.
Cô muốn làm chuyện gì đó cho Rosen, hy vọng Thẩm Diên Dũng có thể chăm sóc tốt Rosen như em trai cô.
Rosen không nói gì.
“Hiếm khi Lưu San thích cậu, có người em trai như cậu cũng tốt, chăm sóc chu đáo lại học rộng tài cao, để hôm nào tôi làm nghi lễ cho hai người, coi như làm chị em chính thức rồi.” Thẩm Diên Dũng nói.