Chương 611: Anh Cũng Không Làm Gì
CHƯƠNG 611: ANH CŨNG KHÔNG LÀM GÌ
Cô nhớ tới đội quân của Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt rất nghiêm khắc, cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, suy nghĩ sâu xa, làm cho người khác cảm nhận được sự uy nghiêm, trách nhiệm và tinh thần của binh sĩ.
Đội Vô Hình của Thẩm Diên Dũng lại làm cho cô thoáng cảm thấy tiềm chất dụ dỗ, giống như một nhà lãnh đạo dẫn dắt ra một đoàn đội.
Theo cô biết, trong nước A có ba đoàn đội tinh anh lớn nhất cả nước, một là ám vệ của Cố Lăng Kiệt, hai là Vô Hình của Thẩm Diên Dũng, còn thứ ba chính là Thịnh Đông Quang, người bên ngoài gọi đó là chồn đen, đội quân đó giống như một con bọ xít trong bóng tối, những lời truyền ra bên ngoài không hề dễ nghe.
Các chiến sĩ giải tán, Thẩm Diên Dũng đi về phía căn phòng anh được tiếp đón, Lưu San cũng lập tức đuổi theo anh.
Cô đã đứng bên ngoài cùng Thẩm Diên Dũng hai ba tiếng rồi, mặt đã bị đông cứng đến tê rần lên rồi, không còn cảm giác gì nữa, chân cũng đứng đến mỏi rồi, vừa đi đến phòng của Thẩm Diên Dũng, cô đã cởi giày nằm lên giường của anh.
Thẩm Diên Dũng nhìn về phía cô: “Cuộc diễn tập chiều nay sẽ rất gian khổ đó.”
Lưu San chống cằm nhìn Thẩm Diên Dũng, không nói gì.
“Lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm cùng với bọn họ, em nên ăn nhiều một chút.” Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
“Tới khi nào thì cuộc diễn tập sẽ kết thúc?” Lưu San hỏi.
“Cũng không chắc chắn, nếu như tiến hành thuận lợi thì sẽ mất mấy tiếng, còn nếu không thuận lợi thì phải tới mấy ngày.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Mấy ngày?” Lưu San ngạc nhiên, bật dậy: “Không phải chứ, chơi lớn như vậy sao, có phải sẽ chết đói không?”
“Nếu quả thật tiến hành tới mấy ngày, đến khi đó sẽ có người tiếp tế, dưới tình huống bình thường thì sẽ không chết đói.”
Lưu San thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều cô vừa nghĩ mới phải tiến hành trong mấy ngày, trong lòng cô lập tức trở nên nặng nề.
Cô có chút không muốn tham gia cuộc diễn tập lần này, cảm thấy đây chính là nhàn rỗi quá mức nên tìm việc để chịu khổ đây mà, cô thật sự có thể học được kỹ năng sinh tồn từ trong cuộc diễn tập ở thời trung học không?
“Sau khi ăn cơm xong, nghỉ ngơi khoảng một tiếng, sau đó sẽ bắt đầu tác chiến, chỉ có điều, dưới tình huống bình thường các thành viên trong đội đã được nói trước, trên thực tế từ giờ phút này trở đi đã bắt đầu tác chiến rồi, vì vậy sau khi ăn xong, tổ đội của chúng ta phải tập trung lại một chút, nghiên cứu sách lược một chút.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San khóc không ra nước mắt: “Em muốn đi ngủ trước, ngày hôm qua anh đã ngủ muộn như vậy, anh phải sớm biết, anh nên đi ngủ sớm, đừng nên lãng phí sức lực.”
Thẩm Diên Dũng: “…”
“Anh nghỉ ngơi bốn tiếng là đủ rồi.” Anh an ủi cô.
“Em thì nghỉ ngơi 40 tiếng cũng không đủ, anh còn gác chân lên người em, như vậy như vậy, sáng hôm nay em phát hiện bắp chân đều đau nhức.” Lưu San tìm đủ mọi lý do không muốn đi tới đó.
Thẩm Diên Dũng ngồi bên giường cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: “Mặc dù thể chất của em đã tốt hơn trước rất nhiều, thế nhưng vẫn chưa đủ, đợi sau khi trở về từ cuộc diễn tập lần này, anh sẽ cùng em chạy bộ mỗi ngày.”
“Anh vốn dĩ vẫn luôn chạy bộ mỗi ngày, có được không?”
“Được rồi, là em chạy cùng anh, anh sẽ rút ra hai tiếng để dạy võ cho em, đó là thuật phòng thân và bắn súng.” Thẩm Diên Dũng nhẹ nhàng nói.
Lưu San rũ mắt xuống, nhớ tới cái chết bi thảm của mẹ mình.
Con người cô chỉ có ba phút hăng hái, một khi đã qua vẻ kích động đó, cô sẽ làm đủ mọi cách để làm biếng, cô hơi tự trách, thở dài, ánh mắt ảm đạm lại: “Mẹ emsinh ra một đứa con gái ham ăn làm biếng, lại không có chí tiến thủ như em chắc chắn bà ấy sẽ rất đau lòng, em phải luyện tập, emkhông thể để cho thời gian hao mòn đi ý chí chiến đấu và nỗi đau của mình.”
“Em xác định người kia không phải người trong Vô Hình sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San gật đầu.
“Em có thể vẽ chân dung của người đó không? Hiện nay, công nghệ nhận diện khuôn mặt rất hoàn thiện, nói không chừng có thể thông qua nhận diện khuôn mặt để tìm ra người đó cũng nên.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
“Sau khi trở về thử xem sao, Thẩm Diên Dũng, em có cảm thấy người muốn giết em không phải là người trong Vô Hình, sẽ không phải là Thịnh Đông Quang chứ, không phải Thịnh Đông Quang cùng một thuyền với anh sao? Ông ta sợ anh xảy ra chuyện, cho nên tìm người tới tiêu diệt em.” Lưu San suy đoán.
“Ông ta không cần phải mặc quần áo bên Vô Hình. Ở trong mắt ông ta, em chính là người vô dụng, ông ta sẽ không xem trọng em.”
“Nếu như ông ta muốn để cho em hận anh thì sao? Nói không chừng ông ta cố ý thả em ra.” Lưu San động não.
Thẩm Diên Dũng trầm mặc: “Trước khi có chứng cứ, em không nên suy đoán lung tung, như vậy sẽ rơi vào mưu kế của người khác, đừng nên lo sợ không đâu, nhưng anh hứa với em, anh sẽ tìm ra được người đó, cho dù người đó là ai, anh cũng sẽ cho em một lời giải thích khiến em hài lòng.”
Nếu như Thẩm Diên Dũng đã nói như vậy, cô còn có điều gì phải lo lắng nữa chứ, dù sao thì Thẩm Diên Dũng cũng là một người nói lời giữ lấy lời.
“Hy vọng mẹ em ở trên trời có linh thiêng, có thể phù hộ cho em tìm được hung thủ, nếu không thì em sẽ không cam lòng, nếu mẹ em không chết, ba em cũng sẽ không tích tụ lâu ngày mà thành bệnh, để rồi uất ức mà chết, đây đều là lỗi của em, cũng là lỗi của anh.” Lưu San ngồi dậy, vành mắt hơi đỏ lên.
“Đúng vậy, là lỗi của anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để bù đắp lại lỗi lầm anh đã phạm phải.” Thẩm Diên Dũng không phủ nhận, ôm bả vai của Lưu San: “Em có không cam tâm cũng đừng buông tay anh có biết không?”
Lưu San bình tĩnh nhìn anh, trong đầu suy nghĩ về ý tứ trong câu nói của anh: “Những lời này không phải là anh nói ngược với lòng mình chứ?”
“Là thật lòng đó, vì vậy em cứ yên ổn sống bên cạnh anh, dốc hết sức lực mà hành hạ anh đi, đừng đi gieo vạ cho người khác.” Thẩm Diên Dũng mỉm cười nói với cô.
Lưu San dùng cùi chỏ húc vào bụng của anh, cố gắng đẩy anh ra: “Anh mới gieo vạ cho người khác đó, emđã bị anh gieo vạ rồi, còn phải tham gia cuộc diễn tập gì đó nữa chứ, trời ơi, emlà phụ nữ đó, những người đó đều là đàn ông, có được không?”
Thẩm Diên Dũng nhìn cô mỉm cười: “Sau khi kết thúc cuộc diễn tập, anh sẽ cho em một món quà.”
“Món quà lần trước anh vẫn chưa đưa cho em đó?”
Thẩm Diên Dũng hơi véo mũi cô: “Sau khi kết thúc cuộc diễn tập đều đưa cho em hết.”
Lưu San gian xảo nhắc nhở cô: “Không đưa cho em thì em luôn nhìn chằm chằm anh, luôn đi theo nhắc nhở anh.”
“Ha ha, nếu vậy thì anh không muốn tặng cho em nữa.”
Lưu San: “…”
Cô gõ đầu anh: “Anh dám sao, em trai à.”
Đôi mắt của Thẩm Diên Dũng trầm xuống: “Gọi em trai cái gì, em muốn chết sao? Phải gọi là chồng ơi.”
“Này, em trai.” Lưu San cười nói.
Thẩm Diên Dũng cúi đầu, khẽ cắn lên môi của Lưu San: “Anh không có…yêu đương bất chính với chị gái của mình, chẳng lẽ em thích có quan hệ bất chính với em trai của mình sao?”
“Anh nói bậy.” Lưu San đỏ mặt, cũng lập tức cắn môi của anh.
Thẩm Diên Dũng cũng không tránh, bị cô cắn trúng.
Anh thuận thế phủ lên môi cô, đè cô xuống giường.
“Ô, ô, ô.” Lưu San phản kháng muốn đẩy anh ra.
Ngược lại anh càng ra sức ôm chặt cô hơn.
Buổi chiều đã phải diễn tập rồi, cô không có sức lực để chơi đùa với anh đâu, Lưu San không chút khách khí cắn lên đầu lưỡi của anh.
Trên đầu lưỡi của Thẩm Diên Dũng truyền đến sự đau nhói, sau đó trở nên tê rần, anh bình tĩnh nhìn Lưu San.
Cô nhìn thấy vẻ đau buồn trong mắt anh, không hiểu sao cô cảm thấy có chút áy náy, chủ động hôn lên môi anh, nhẹ giọng nói: “Thể lực của em không tốt, anh cũng biết mà.”
“Anh biết, chỉ là hôn thôi mà, anh cũng không làm gì.” Thẩm Diên Dũng có chút giận dỗi.
Lưu San nở nụ cười thật thà: “Em chỉ lo em sẽ làm gì anh.”
Thẩm Diên Dũng: “…”