Chương 675: Chỉ Có Cố Lăng Kiệt Si Tình Mà Thôi
CHƯƠNG 675: CHỈ CÓ CỐ LĂNG KIỆT SI TÌNH MÀ THÔI
Thẩm Diên Dũng đẩy cửa ra, Lưu San đang nằm thoải mái trên ghế sofa nhắn tin cho Bạch Nguyệt: "Bạch Nguyệt, cậu có biết mình đã nhìn thấy ai không? Hình Thiên đó."
Cô thấy anh bước vào, với nụ cười rạng rỡ trong ánh mắt, ngồi khoanh chân trên ghế sofa: "Thẩm Diên Dũng, anh thật thông minh. Dùng cách này để em lên tầng nghỉ ngơi trước, có điều, sao anh đã nhanh lên đây như thế, không phải tiếp Hình Thiên bọn họ sao?"
"Hình Thiên có việc, về trước rồi." Anh ôm lấy cô, đặt cô xuống đất và dặn: "Vừa ăn xong đừng nằm như thế, sẽ làm đau dạ dày trào ngược, không tốt cho cơ thể, hay là đi ra ngoài dạo một chút.”
Lưu San run rẩy nói: "Bên ngoài trời lạnh, em không muốn đi. Em chỉ đi bộ quanh phòng là được rồi."
Thẩm Diên Dũng mỉm cười bất lực, véo mũi cô: "Em đó, lười quá."
"Đau mà." Lưu San kêu lên khó chịu rồi mở tay anh ra: "Sau này đừng động tay động chân nữa. Em không thích đâu. Chúng mình là quân tử. Động miệng chứ không động tay chân."
"Đánh là tình yêu, mắng là yêu, em quên rồi sao?" Thẩm Diên Dũng giữ eo cô và nhìn chằm chằm vào cô với một ánh mắt thiêu đốt: "Nếu em đã không muốn ra ngoài để tập thể dục, chúng mình tập thể thao trong nhà, thế nào?”
"Đi ra đi." Lưu San đẩy anh ra: "Bây giờ em ăn quá no rồi mà, tập thể thao trong nhà sẽ nôn ra mất. Anh đi làm việc đi, chẳng phải rất bận sao?"
"Em không muốn, chúng mình lâu rồi đã không…”
Lưu San che miệng anh lại: "Làm gì có chuyện lâu lắm rồi, chỉ cách có một ngày, em thực sự đã ăn rất no mà, anh đi ra đi, đi ra mà."
Cô đẩy anh ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Thẩm Diên Dũng: "..."
Được thôi, anh cũng nên để cho cô nghỉ ngơi, còn nữa, mấy ngày sắp tới này, có việc rất quan trọng rất quan trọng phải làm.
Anh quay người, đi về phía thư phòng.
Hoa Tiên nhìn thấy Thẩm Diên Dũng rời khỏi phòng của Lưu San, thở phào nhẹ nhõm.
Nam Cung Nguyệt đứng bên cạnh cô, khẽ thì thầm: "Anh ta chỉ vào trong đó ba phút, làm cái gì cũng không đủ đâu. Bây giờ, là lúc chúng ta phải chịu đựng."
"Cô có phát hiện ra không, Lưu San dường như không ghen tị hay ghen tuông chút nào." Hoa Tiên bực vội nói.
"Ai nói thế, cậu không nhìn thấy cô ta nắm tay siết chặt dưới bàn sao, nhẫn, nhẫn, cô ta sắp không thể chịu đựng được nữa rồi, chắc chắn sẽ nổ tung, điều chúng ta phải làm là chờ đợi và tạo cơ hội bất cứ lúc nào." Nam Cung Nguyệt cố tình nói.
"Ừm." Hoa Tiên nắm chặt lấy tay Nam Cũng Nguyệt nói nhỏ: "Tôi thật may mắn vì có cô bên cạnh, nếu không, tôi một mình sẽ rất khổ sở."
Nam Cũng Nguyệt mỉm cười: "Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ luôn ở bên cạnh cô.”
"Ừm, cảm ơn cô."”
Nam Cung Nguyệt vuốt ve đầu Hoa Tiên, đôi mắt nheo lại, như thể rất thương hại, nhưng lại cảm giác như trìu mến: "Giữa tôi và cô, không cần phải nói lời cảm ơn, cô đã quên rồi sao? Mạng của tôi là do cô cứu.”
Hoa Tiên khẽ mỉm cười: "Mạng của tôi cũng là do cô cứu mà."
*
Sau khi Lưu San tiễn Thẩm Diên Dũng ra ngoài, cô mở điện thoại.
Bạch Nguyệt trả lại tin nhắn nói: "Anh ấy, đã đến dinh tổng thống sao?"
"Wow." Lưu San lại nằm trên giường, đặt chân phải lên đầu gối trái, lủng lẳng, bấm số điện thoại của Bạch Nguyệt: "Tiểu Bạch, cậu thực sự rất thông minh, sao mà cậu đoán ra thế?"
"Bây giờ cậu thường xuyên ở trong dinh tổng thống, hiện tại giờ là buổi tối rồi. Cậu có thể thấy anh ấy. Cơ hội lớn nhất là ở dinh tổng thống. Ngoài ra, anh ấy có rất nhiều điều để thảo luận với Thẩm Diên Dũng. Đó là chuyện bình thường thôi" Bạch Nguyệt phân tích.
"NO NO NO, anh ấy đến đây chủ yếu không phải để nói về công việc, mà là cùng đến với Hoa Nhi. Mình thấy họ như thể đang làm bạn trai bạn gái vậy đó." Lưu San nói như báo cáo.
Trước kia Bạch Nguyệt đã nghe Hình Thiên nói về việc này. Anh nói rằng anh sẽ theo đuổi cô ta, bây giờ bên ngoài nhìn như thể có quan hệ qua lại với Hoa Nhi, chưa chắc đã là chuyện xấu, thay đổi cách nghe, luôn tốt hơn nhiều.”
Cô vẫn hoàn toàn tin tưởng vào Hình Thiên: "Ừm."
"Ban đầu mình nghĩ rằng cậu và Hình Thiên rất hợp nhau. Bây giờ anh ấy và Hoa Nhi đang hẹn hò, thì thôi cũng đành vậy, anh ta dường như không có sự si tình và yêu lâu dài của Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt đã xa nhau nhiều năm, có yêu thì cũng chỉ yêu có mình cậu." Lưu San than thở.
Bạch Nguyệt hạ mắt xuống, nghe ba từ Cố Lăng Kiệt từ miệng người khác, trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp: "Cả đời mình, chỉ vì một mình anh ấy mà tiếp tục sống, ngoại trừ anh, mình sẽ không yêu ai khác cả."
"Ngay cả khi vẻ ngoài của Hình Thiên trông giống hệt Cố Lăng Kiệt sao?" Lưu San hỏi ngập ngừng.
"Mình yêu anh ấy, không phải yêu vẻ bề ngoài, mà là tính cách, tính cách và trái tim chân thành nồng nhiệt của anh ấy." Bạch Nguyệt thì thầm, vẽ hình ảnh của Cố Lăng Kiệt trong đầu, khẽ nhếch miệng lên.
Lưu San thương xót cô: “Cậu chuẩn bị cô đơn đến già hay sao hả?"
Cố Lăng Kiệt vẫn còn sống. Việc này, cô vẫn không thể nói ra, cho dù đối phương là Lưu San, nếu Lưu San biết, Cố Lăng Kiệt sẽ rất nguy hiểm, Lưu San càng nguy hiểm hơn.
"Ngoại trừ anh ấy. Mình sẽ không yêu ai khác nữa, San ah, tớ hơi mệt rồi, cậu còn việc gì nữa không?" Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
"Không còn đâu, cậu nghỉ ngơi cho tốt, phụ nữ mang thai không thể để bản thân quá mệt mỏi, cậu đã qua ba tháng chưa?" Lưu San lo lắng hỏi.
"Đã qua rồi, vừa mới qua."
"Thế thì ổn rồi, nhớ ăn nhiều vào đó. Vốn đã gầy rồi. Bây giờ không phải có mình cậu cần ăn. Con cậu cũng ăn đó. Ít nhất là cần bổ sung canxi." Lưu San dặn dò.
Thực ra, Bạch Nguyệt là một bác sĩ phụ sản, cô cũng hiểu những điều đó, nhưng không thể ngừng muốn nói thêm một vài câu dặn dò.
"Được rồi mà, mình cúp máy trước nhé. Cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, nhớ gọi cho mình nếu có chuyện xảy ra nha." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói, cúp điện thoại và nằm trên giường.
Quá nhiều thứ xảy ra hôm nay, cô cảm thấy rất mệt mỏi, giấy tờ vẫn chưa phê duyệt xong, cô nhắm mắt lại.
Trái tim vẫn rất nặng trĩu, một chút chua chát, một chút mơ hồ và một chút xấu hổ.
Cảm giác chỉ có một mình ở trong một căn phòng, cực kỳ cô đơn, nhút nhát và nhàm chán.
Trong vô thức, cô ngủ thiếp đi.
Vào buổi sáng, cô bị đánh thức bởi nhạc chuông của điện thoại di động, nhìn thấy cuộc gọi của Lâm Tiến.
Cô dự tính đó là về việc của Thịnh Đông Quang, ngồi dậy khỏi giường, trả lời điện thoại.
"Cô chủ, Thịnh Đông Quang đã chết rồi. Hôm qua đã bị ám sát trong căn hộ. Chết rất thảm. Khuôn mặt bị dao rạch nát máu me be bét, mặt hoàn toàn không thể nhận ra. Vả lại, chuyện kỳ lạ là, camera giám sát trong nhà không hề quay được gì cả, giống như ma làm vậy." Lâm Tiến vừa sốc vừa nói.
"Ừm." Bạch Nguyệt trả lời một cách bình tĩnh, bởi vì cô đã biết từ lâu, cảm xúc không hề có biến động.
"Do cô chủ làm sao?" Lâm Tiến ngập ngừng dò hỏi.
"Không, đừng ở đó đoán bậy, Thịnh Đông Quang còn sống, đối với chúng ta chỉ có hại. Ông ta đã chết, kẻ đã giết ông ta được coi là kẻ giết người vì danh nghĩ trừ hại." Bạch Nguyệt nói đơn giản.
"Cô chủ biết ai đã giết ông ta sao?" Lâm Tiến tò mò hỏi.
"Tôi không biết. Ông ta chết, vì ông ta không chết dưới luật pháp. Ngoài việc tôi cảm thấy hơi nuối tiếc, cũng không có chút cảm giác nào cả, Lâm Tiến, việc này anh chỉ có thể nghe rồi thôi, đừng tham gia quá nhiều." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
"Vâng, Thủ Trưởng đã làm điều đó à?" Lâm Tiến vẫn tiếp tục dò hỏi.