Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291: Tia Lửa Văng Ra Khắp Nơi​




CHƯƠNG 291: TIA LỬA VĂNG RA KHẮP NƠI
Trong lòng Bạch Nguyệt căng thẳng, còn chưa đứng lên đã nghe được người bên cạnh Cố Lăng Kiệt hoảng hốt nói: “Thủ trưởng bị chảy máu rồi.”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày và trầm giọng nói: “Không có gì đáng ngại, không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy.”
Bạch Nguyệt đứng lên cầm tay Cố Lăng Kiệt và rút mảnh thủy tinh ra: “Đừng xem thường vết thương nhỏ, nếu xử lý không tốt thì sẽ biến thành vết thương lớn đấy. Thủ trưởng là người lãnh đạo lực lượng quân sự quan trọng của đất nước lại càng phải giữ gìn sức khỏe của mình.”
Nhân viên phục vụ xách hộp thuốc do khách sạn cung cấp qua.
Bạch Nguyệt cúi người, nghiêm túc xử lý vết thương cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô với ánh mắt thâm thúy.
Ánh đèn chiếu lên trên người cô, vì cô cúi đầu nên một bên tóc rơi xuống tạo thành bóng mờ trên gương mặt, dáng vẻ giống như bóng trăng yên ả chiếu xuống mặt hồ tĩnh lặng vậy.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Trong đầu anh chợt hiện ra một đoạn ký ức ngắn khi cô băng bó giúp mình.
Trong đoạn ký ức ngắn đó, Bạch Nguyệt vẫn mặc áo khoác dài màu trắng giúp anh băng bó cánh tay.
Nếu như anh không xảy ra sự cố, nếu như anh không bị mất trí nhớ, có thể bọn họ đã sớm ở bên nhau.
Khi Bạch Nguyệt đang giúp anh băng bó bàn tay, anh lại cầm lấy tay của cô.
Bạch Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay anh nóng rực, nóng đến mức làm cho đầu ngón tay cô chợt run rẩy.
Cô nhìn về phía Cố Lăng Kiệt với vẻ không hiểu lại bắt gặp đôi mắt đen như mực của anh.
“Thả tay tôi xuống đi, không cần phiền tới cô nữa.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói và thả tay Bạch Nguyệt ra.
Trái tim cô trở nên nặng nề. Đúng vậy, cô đã quan tâm quá mức rồi. Với quan hệ giữa bọn họ bây giờ thì thật sự không thích hợp.
Cô đứng thẳng người và nói với Lã Mạnh Châu: “Tôi đi tới phòng rửa tay.”
“Trong phòng riêng này cũng có.” Lã Mạnh Châu ra hiệu cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng vệ sinh được lắp đặt bên trong phòng riêng.
Bạch Nguyệt đi vào và mở vòi nước rửa máu trên tay.
Đây là máu của Cố Lăng Kiệt. Trong lòng cô thấy đau đớn và nhìn về phía mình trong gương: “Đây là điều cô muốn, đúng không?”
Người trong gương không trả lời.
Cô hít sâu một hơi và điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi mới xoay người ra ngoài.
Lã Mạnh Châu để điện thoại xuống và nói với Cố Lăng Kiệt: “Thủ trưởng, tay ngài bị thương thì không nên uống rượu. Ngài có muốn uống nước ép không? Ở đây có loại ngũ cốc cũng không tệ lắm.”
“Vậy thì ngũ cốc đi.” Cấp dưới của Cố Lăng Kiệt ở bên cạnh nói.
“Cho một bình ngũ cốc ép.” Lã Mạnh Châu dặn dò nhân viên phục vụ.
Chẳng bao lâu, nước ngũ cốc ép được đưa tới.
Lã Mạnh Châu rót cho Cố Lăng Kiệt và lại nói với Bạch Nguyệt: “Cô giáo Bạch cũng uống nhiều rượu rồi. Cô một cô gái ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, lại tới một mình, cô cũng đổi sang uống ngũ cốc nhé? Còn cả Tiểu Minh nữa, dù sao con vẫn là một đứa trẻ.”
Lã Mạnh Châu ra hiệu cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ rót ngũ cốc cho Bạch Nguyệt và Lã Minh.
Bạch Nguyệt không muốn ăn nên chỉ tùy tiện ăn chút thức ăn, uống một cốc ngũ cốc thì cảm thấy có hơi nóng. Cô nhìn về phía điều hòa và khẽ nói với nhân viên phục vụ: “Làm phiền cô bật điều hòa thấp một chút.”
“Được.”
Lã Mạnh Châu nhìn về phía thời gian hiển thị trên điện thoại: “Oa, cũng sắp tới một rưỡi rồi. Buổi chiều tôi còn một buổi họp phải tham gia. Nếu không hôm nay cứ vậy đi. Chờ khi nào tôi có thời gian rảnh, chúng ta đổi sang buổi tối lại tụ tập một chút.”
“Cũng được, tôi cũng phải quay về Cục cảnh sát.” Trần Bình nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Cô muốn đi tới Cục cảnh sát hay là khách sạn bây giờ không? Tôi có thể đưa cô đi trước.”
Bạch Nguyệt cảm giác trong người khô nóng khó chịu, trong đầu cũng mơ hồ: “Tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước, tối nay mới đến Cục cảnh sát.”
“Được. Trông mặt cô rất đỏ, chắc hẳn đã uống nhiều rượu rồi. Rượu vang thường có tác dụng chậm.” Trần Bình đỡ Bạch Nguyệt đứng lên.
Bạch Nguyệt hơi choáng váng, dựa vào trên người Trần Bình.
Cô cảm thấy cơ thể như nhũn ra, thật sự không bình thường, hơn nữa trên người hơi ướt như bị bỏ thuốc vậy.
Nhưng nghĩ lại thì không thể nào, cô ăn cơm chung với bọn họ, không có lý nào chỉ mình cô có vấn đề được. Có thể là hiệu quả do độc tố trong người cô kết hợp với rượu gây ra thôi.
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này và trở lại trong không gian chật hẹp của mình.
Cố Lăng Kiệt nhìn dáng vẻ bọn họ thân thiết thì nhíu mày: “Tôi và cô Bạch ở cùng một khách sạn, tôi đúng lúc cũng định về, tiện đường sẽ đưa cô về luôn.”
Bạch Nguyệt theo bản năng không muốn Cố Lăng Kiệt biết tình hình của mình nên gật đầu nói với Cố Lăng Kiệt: “Mỗi ngày thủ trưởng Cố đều bận trăm công nghìn việc nên cũng không dám làm phiền ngài. Tôi còn vài chuyện muốn nói với cục trưởng Trần, cảm ơn ngài.”
“Buổi chiều tôi vừa vặn không có chuyện gì phải làm. Không phải tối nay cô tính tới Cục cảnh sát sao? Chẳng lẽ cô không dám lên xe của tôi à?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại.
Trong giây lát, Bạch Nguyệt không rõ Cố Lăng Kiệt có ý gì.
Sáng sớm khi mới gặp, không phải anh cố ý giả vờ lạnh lùng không biết cô à?
Sao bây giờ anh cứ nhất quyết phải đưa cô về chứ?
“Tôi... chỉ cảm thấy không quen với thủ trưởng Cố thôi.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Không quen à?” Cố Lăng Kiệt cảm thấy những lời này có chút quen thuộc: “Tôi rất thân với bạn trai cô. Cậu ta là em họ cùng lớn lên với tôi. Để tôi đưa cô đi.”
Cố Lăng Kiệt chợt nắm lấy cánh tay của Bạch Nguyệt, không nói tiếng nào đã kéo cô đi theo.
Cấp dưới của Cố Lăng Kiệt lập tức đuổi theo anh.
Trần Bình kinh ngạc. Hóa ra bạn trai của Bạch Nguyệt là em họ lớn lên từ nhỏ với thủ trưởng Cố, xem ra không giàu cũng là người có địa vị cao quý.
Anh ta cũng chào từ biệt rồi rời đi.
Trong phòng cũng chỉ có cả nhà Lã Mạnh Châu.
“Ba, con khó chịu.” Lã Minh nói và ghé đầu lên trên bàn, trên mặt đỏ bừng một cách khác thường.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải con ăn nhầm phải thứ gì không?” Mẹ Lã Minh lo lắng nói.
“Tôi dẫn nó đi tới bệnh viện xem thử. Bà ở lại thanh toán tiền đi.” Lã Mạnh Châu bế Lã Minh xuống tầng, đi từ cửa sau ra ngoài và đặt cậu ta lên chiếc xe RV.
Trong xe RV có một người phụ nữ trẻ tuổi với dáng vẻ tiêu chuẩn, quyến rũ động lòng người.
“Cố gắng hầu hạ đi.” Lã Mạnh Châu ra lệnh.
Ông ta ngồi vào vị trí lái phụ.
“Người của chúng ta đã mai phục sẵn rồi, có cần ra tay luôn bây giờ không?” Người cấp dưới ngồi ở chỗ ghế lái hỏi Lã Mạnh Châu.
“Không ngờ Cố Lăng Kiệt lại chủ động dẫn Bạch Nguyệt đi, như vậy cũng tiết kiệm rất nhiều công sức cho chúng ta. Đúng là cả ông trời cũng đang giúp tôi. Bám sát theo.” Lã Mạnh Châu nhếch mép, nhìn về phía trước nói với vẻ cực kỳ thâm độc.
Bạch Nguyệt cảm giác không có sức, bị Cố Lăng Kiệt dẫn lên xe.
Cô dựa vào cửa xe, cơ bắp căng ra và siết chặt nắm đấm, cả người run lên, kìm chế, kìm chế, lại cố kìm chế.
Nhưng trong cơ thể cô đang sôi trào, sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Thủ trưởng.” Cấp dưới của Cố Lăng Kiệt ngồi ở ghế lái.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy chiếc ghế, mồ hôi không ngừng rơi xuống mặt và lạnh lùng nói: “Đi tới khách sạn. Cậu chú ý xem phía sau có người theo dõi không.”
“Vâng.” Người cấp dưới nhìn thấy gương mặt của thủ trưởng mình đỏ lên một cách khác thường thì cũng nhận ra có điểm không ổn, lập tức lái xe rời đi.
Bạch Nguyệt thật sự chịu hết nổi rồi, thậm chí hận không thể chết ngay bây giờ. Từng đợt kích thích không ngừng tràn về phía bụng cô.
Cô cắn răng xoay người và hôn lên môi Cố Lăng Kiệt.
Giây phút đó, tia lửa văng ra khắp nơi.
Anh vốn đang cố lấy hết ý chí cố ép xuống, nhưng... người hôn anh là người phụ nữ mà anh vẫn luôn yêu.
Loại kích thích này đã đánh tan tất cả chịu đựng của anh, anh không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ nhắm mắt lại và hôn đáp lại cô, thậm chí còn muốn hôn nhiệt tình hơn cô, mang theo tất cả tình cảm của anh đối với cô...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK