Chương 1138: Không L U Sau, Cô Sẽ Có Tất Cả
CHƯƠNG 1138: KHÔNG L U SAU, CÔ SẼ CÓ TẤT CẢ
“Sao anh lại ở đây?” Mục Uyển hỏi.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nhưng miệng thì nở nụ cười: “Em không hoan nghênh anh sao? Xem ra em không hài lòng với sự sắp xếp của tôi.”
Anh ngồi cạnh cô, khóa chặt cô với ánh mắt thầm kín, chân giẫm lên mặt đất, đung đưa chiếc xích đu của cô.
Mục Uyển từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại.
Anh muốn ở đây đương nhiên sẽ ở đây, anh xuất quỷ nhập thần, cô cũng không biết được anh có quay về hay không, cũng không có hứng thú muốn biết: “Em rất thích, rất lãng mạn.”
Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn cô với ánh mắt nóng rực, giống như một thợ săn, ánh mắt quá chăm chú, khóa chặt lại mãnh liệt khiến người khác không thể suy nghĩ được.
Mục Uyển cũng nhìn anh không dời mắt: “Trên mặt em có thứ gì sao?”
“Anh đang nghĩ em hơi xấu.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cười nhạo, quay mắt đi, không thèm nhìn anh nữa: “Anh thì đẹp đến mức có thể lên tới trời luôn.”
Hạng Thịnh Duật xoay mặt cô lại, để cô đối mặt với anh.
Mục Uyển cảm thấy buồn bực, muốn tách tay anh ra nhưng không được.
“Anh nói em xấu nên em tức giận sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi một câu sâu xa với ánh mắt khiêu khích.
“Em nhớ trước đây tôi đã nói đề tài này rồi, trong mắt anh ngoài anh ra, không ai là đẹp cả, sao em phải tức giận chứ, em cũng không sống trong mắt anh.” Mục Uyển trả lời.
Hạng Thịnh Duật cảm thấy câu trả lời của cô làm anh khó chịu.
“Em không muốn sống trong mắt anh, vậy em muốn sống trong mắt ai.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng hỏi.
“Người nào cảm thấy em đẹp thì em sống trong mắt người đó, anh đã thấy em xấu rồi, nếu em còn sống trong mắt anh không phải sẽ làm anh chán ghét thêm sao?”
Một câu trả lời hoàn hảo.
Hạng Thịnh Duật buông tay ra, nhưng tâm trạng vẫn không vui, anh đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế tròn ở đó, phớt lờ Mục Uyển, lấy điện thoại ra chơi game.
Bầu không khí rơi vào bế tắc.
Mục Uyển lấy tai phone ra nghe nhạc, nhìn mặt biển ở phía xa xa.
Thời gian cứ trôi qua từng phút, không biết qua bao lâu, Mục Uyển nghe nhạc cảm thấy hơi buồn ngủ.
Hạng Thịnh Duật đi tới trước mặt cô, cầm một bên taiphone nhét vào tai mình, nhìn cô nói: “Bài hát của Lý Thần Quang sao?”
Lý Thần Quang là người nước A, cô không ngờ Hạng Thịnh Duật cũng biết anh ấy: “Anh cũng quan tâm đế những người trong giới giải trí này sao?”
Quan tâm cái con khỉ!
Anh biết cô thích bài hát của Lý Thần Quang nên muốn xem xem Lý Thần Quang là ai.
Đó là một người đàn ông rất đẹp, còn đẹp hơn phụ nữ, hát những bản nhạc buồn, đau khổ.
“Có điều gì mà anh không biết chứ.” Hạng Thịnh Duật nói, lại ngồi cạnh Mục Uyển lần nữa, giơ cổ tay nhìn thời gian: “Đến giờ cơm rồi.”
“Em không đói. Buổi sáng em ăn hơi nhiều, lát nữa em sẽ ăn sau.” Mục Uyển nói.
“Tầng 2 có một thư viện, em đã tới đó chưa, bên trong có rất nhiều loại sách, chỉ cần đăng ký là có thể mang về phòng đọc, nếu em không đói thì tới đó chọn mấy cuốn sách mà đọc.” Hạng Thịnh Duật nói.
Cô có thể chấp nhận việc đọc sách còn hơn ngồi với Hạng Thịnh Duật.
“Ừm.” Mục Uyển đáp, cất điện thoại đi ra ngoài.
Lã Bá Vĩ và An Kỳ đều đứng trước cửa, ngoài ra còn có Sở Giản và mấy thuộc hạ của anh ta.
Mục Uyển nói với Lã Bá Vĩ và An Kỳ: “Trên thuyền đều do Hạng Thịnh Duật bố trí, tôi sẽ không gặp nguy hiểm, hai người cứ đi nghỉ ngơi đi, không cần theo sát như vậy.”
“Nếu phu nhân có chuyện gì thì gọi cho tôi.”An Kỳ lo lắng nói, tầm mắt lướt qua Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: “Cô ấy gọi cô để cô tới tìm đường chết sao, cô ấy là người nhân từ, thà để mình chết chứ không để hai người chết, huống hồ cô ấy đã ký hiệp ước mới rồi.”
Ánh mắt Mục Uyển thâm trầm.
Hạng Thịnh Duật đã biết chuyện này rồi, cô còn điều gì mà anh không biết không.
“Anh hiểu rõ chuyện tình cảm của tất cả mọi người hay chỉ mình em vậy?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật cụp mắt: “Chỉ mình em sao, em nghĩ quá nhiều rồi đó.”
Mục Uyển biết kết quả sẽ thế này, cô đi phía thang máy.
Hạng Thịnh Duật liếc mắt nhìn Sở Giản.
Sở Giản đi theo Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật xoay người nhìn Lã Bá Vĩ: “Anh cùng tôi đi ăn đi.”
“Lã Bá Vĩ, anh đừng đi.” An Kỳ nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn một thuộc hạ khác ra lệnh: “Cậu dẫn cô gái này đi thử hạng mục trò chơi mới được mở rộng đi, để tránh cô ấy quá rảnh rỗi.”
“Vâng.” Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật gật đầu nói.
Hạng Thịnh Duật đi vào phòng sát vách hỏi Lã Bá Vĩ: “Anh muốn uống cà phê hay thứ khác?”
“Tôi không uống.” Lã Bá Vĩ nói.
Hạng Thịnh Duật tự rót cho mình một ly cà phê, xoay người dựa vào quầy bar: “Mấy ngày nay anh đi theo cô ấy có xảy ra chuyện gì thú vị không?”
“Anh hiểu rõ chuyện của cô ấy hơn tôi, tôi cũng không có gì để báo cáo, có điều anh bay đi bay về như thế sẽtiêu hao nhiều thể lực, trên máy bay cũng không thể ngủ ngon, anh Hạng nên nghỉ ngơi thật tốt ở trên thuyền.” Lã Bá Vĩ mỉm cười nói: “Thật ra anh uống nhiều cà phê sẽ không tốt cho dạ dày và tim.”
“Tôi có thể không ngủ trong 10 ngày nửa tháng, chỉ bay đi bay về mà thôi, đàn ông không yếu ớt như vậy, tôi nghe nói, anh dẫn một người bạn tới gặp cô ấy.” Hạng Thịnh Duật điểm danh rồi.
“Trước đây tôi có quen một cậu bé, nhưng cậu ấy là một thiên tài, có kiến thức sâu sắc về tâm lý học, phu nhân khám xong thì ngủ rất ngon, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn nhiều.” Lã Bá Vĩ nói.
Hạng Thịnh Duật uống hết ly cà phê, vẻ mặt nghiêm túc lại cẩn thận hỏi: “Cô ấy bị sao vậy, có vấn đề gì, bạn anh nói gì?”
“Cậu ấy nói tâm trạng cô ấy bị kiềm nén trong thời gian dài, mặc dù chưa tới trình độ trầm cảm, nhưng cũng rất nguy hiểm, bạn tôi đã cho hai phương pháp, một là rời xa những thứ hoặc môi trường nảy sinh áp lực, tôi gọi đó là liệu pháp né tránh, hai là trau dồi ý thức trách nhiệm và liên tục đặt mục tiêu cho cô ấy, mặc kệ liệu pháp nào thì sự quan tâm của bạn bè, người thân, người yêu rất quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng bọn họ, đặc biệt là những người nhạy cảm như cô ấy.” Lã Bá Vĩ nói.
Hạng Thịnh Duật im lặng một lát, đặt ly cà phê đã hết lên trên quầy.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hạng Thịnh Duật mở cửa.
Thuộc hạ của anh đẩy xe vào, đồ ăn trên đó rất phong phú.
Hạng Thịnh Duật ngồi trước bàn ăn, tự động bày giấy ăn, nói: “Cô ấy không có người thân, cũng không có bạn bè, người yêu, cũng không có khả năng có.”
“Phu nhân là người tốt, theo tôi, Hình Thiên không xứng với cô ấy, nếu anh Hạng không yêu thì hãy buông tha cô ấy, nếu không thì anh chỉ có thể hủy hoại cô ấy.” Lã Bá Vĩ đề nghị.
Hạng Thịnh Duật ung dung cắt bò bít tết, nói sâu xa: “Trong tương lai gần, cô ấy sẽ có người thân, bạn bè, và…”
Hạng Thịnh Duật không nói tiếp mà nhìn Lã Bá Vĩ: “Anh đừng động lòng với cô ấy, anh còn lớn tuổi hơn Hình Thiên, không hợp với cô ấy.”
Lã Bá Vĩ: “…”