Chương 1164: Trao Trái Tim Cho Anh
CHƯƠNG 1164: TRAO TRÁI TIM CHO ANH
Tính cách của Hạng Thịnh Duật… vẫn… không dễ rây vào.
Có lúc, cô rất hâm mộ sự liều lĩnh, điềm tĩnh, và tính tự cao tự đại của anh.
Chí ít như vậy sẽ sống rõ ràng, thẳng thắn, cũng không chịu uất ức.
Tiết mục tấu hài trên sân khấu đã bắt đầu rồi.
Mục Uyển nghe lời kịch của bọn họ rất hài, người cũng trầm tĩnh lắng nghe điều tốt đẹp trong đó.
“Em muốn ăn bỏng ngô không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Ừm, tôi muốn uống coca.” Mục Uyển nói: “Lúc nãy anh đã uống coca, tôi ngửi thấy rồi.”
“Mũi em thính thật đấy, để tôi hỏi bác sĩ thử em có uống coca được không?” Hạng Thịnh Duật đứng dậy, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Một lát sau, anh quay về, ngồi cạnh Mục Uyển.
Mục Uyển ngửi thấy mùi coca thì khóe miệng cong lên: “Tôi được uống đúng không?”
“Em không ngửi thấy mùi sữa sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Trong lòng Mục Uyển hồi hộp.
Ý của anh là cô, sữa và coca đều do Hạng Thịnh Duật cho mình uống.
Tâm trạng cô trầm xuống.
Khóe miệng Hạng Thịnh Duật nhếch lên, nhét coca vào tay cô: “Em uống đi. Bác sĩ nói có thể uống nhưng không được uống nhiều.”
“Ừm.” Mục Uyển vội cúi đầu, môi chạm vào ống hút, hút một hơi.
Cảm giác sảng khoái, kích thích cuống họng chạy thẳng từ vị giác đến tim.
Hạng Thịnh Duật khẽ cười.
Mục Uyển nhìn anh: “Anh cười gì vậy?”
Trước đây anh có xem một video, một cậu bé ba bốn tuổi muốn uống coca, nhưng ba mẹ luôn ngăn cản.
Cuối cùng người cha không đành lòng, lén lút cho cậu bé uống một hớp.
Cậu bé nằm trên mặt đất uống với vẻ mặt mãn nguyện.
Anh cảm thấy giờ Mục Uyển rất giống cậu bé đó.
“Em không cảm thấy lời kịch rất buồn cười sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển gật đầu: “Đúng là rất buồn cười, anh tìm người ở đâu vậy, lúc trước không nghe Sở Giản giới thiệu.”
“Anh không đi giới thiệu nhiều nơi, hơn nữa nếu giới thiệu sẽ không tạo được ngạc nhiên.” Hạng Thịnh Duật nói, anh không muốn cho cô biết, là do anh cố ý tìm hai người tới đây tập luyện vào sáng nay.
Kịch bản có sẵn, hơn nữa còn có một nhóm họa sĩ truyện tranh, quan điểm của họ vừa mới lạ lại vừa vui.
Mục Uyển nghe hơn 40 phút thì hỏi Hạng Thịnh Duật: “Chúng ta nên đi xem thử đã tới lượt thi chưa? Nếu không đi, có phải họ sẽ cho rằng chúng ta tự động bỏ cuộc không?”
“Em ngốc thật, ai dám nói tôi tự động bỏ cuộc chứ, bọn họ không cần công việc nữa sao?” Hạng Thịnh Duật ngạo mạn nói.
Mục Uyển nghĩ cũng đúng.
Nếu sống như Hạng Thịnh Duật, chắc chắn cuộc đời sẽ rất sảng khoái.
“Kiếp trước chắc chắn anh đã cứu cả dải ngân hà. Nên đời này anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì được nấy.” Mục Uyển thở dài.
Hạng Thịnh Duật cụp mắt nhìn Mục Uyển, nói với ý tứ sâu xa: “Sao tôi lại cảm thấy em mới là người cứu vớt dải ngân hà, đàn ông dốc toàn sức chinh phục thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục đàn ông là dễ dàng có được cả thế giới.”
“Đó chỉ là bề ngoài mà thôi, lòng người mới là thứ khó chinh phục nhất, nó sẽ thay đổi theo hoàn cảnh, thời gian trôi qua, cám dỗ tăng lên, rồi cũng thay đổi thôi.”
“Vì vậy em không tin lòng người sao?” Hạng Thịnh Duật thăm dò.
Mục Uyển im lặng, cả người rơi vào trầm tư: “Tôi thích Lục Bác Lâm, tôi nghĩ rằng anh ấy cũng thích tôi, kết quả chỉ là tôi tự lừa dối mình, tôi cũng yêu Hình Thiên, nhưng không có được, tôi cảm thấy ngay cả tình yêu cũng tổn thương mình, tôi đã như vậy, huống hồ là người khác.”
“Húc Dương chết vì em, em cho rằng cậu ta không yêu em ư?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
Trong lòng Mục Uyển bỗng nhói lên, đau đến mức hít một hơi.
Cô bị tình yêu tổn thương đến mức thương tích đầy mình, cô đã từng nghĩ, nếu có một người yêu mình thật lòng, mặc kệ người đó xấu xí, nghèo túng cỡ nào, thậm chí là tàn tật cũng không sao, chắc chắn cô sẽ yêu bằng cả trái tim.
Nhưng dường như những người như thế này đã tuyệt chủng rồi.
Chỉ có một người khiến cô cảm thấy anh yêu cô thật lòng, đó là anh Húc Dương.
Dường như ông trời đang đùa giỡn cô, nếu cô bỏ lỡ, chắc chắn cả đời sẽ cô độc.
“Mặc Uyên sao rồi?” Mục Uyển hỏi.
“Tôi nhắc Húc Dương, em liền nhớ tới Mặc Uyên sao? Em muốn nối lại tình xưa với anh ta sao? Mặc Uyên là Mặc Uyên, anh ta không phải Húc Dương.” Hạng Thịnh Duật lạnh giọng nói.
“Tôi không muốn nối lại tình xưa với anh ấy, tôi cũng biết Mặc Uyên là Mặc Uyên, Húc Dương là Húc Dương, chỉ là tôi mắc nợ anh Húc Dương, muốn bù đắp cho Mặc Uyên, dù sao bọn họ cũng là anh em ruột, Mặc Uyên còn mang trái tim Húc Dương.” Mục Uyển nói.
“Anh ta đã về nước Y rồi, cả đời này sẽ không tới nước M nữa, hình như đã có bạn gái mới, là con gái của một nhà giàu.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ba anh ấy không sao chứ?” Mục Uyển hỏi.
“Đương nhiên là không sao, chuyện của ông ấy ầm ĩ lớn như vậy, thật giả lẫn lộn, Hình Thiên lại đồng ý không truy cứu nữa, nếu không truy cứu, bên chú Mặc chắc chắn sẽ không sao cả, hơn nữa, Hoa Cẩm Vinh cũng biết nhà họ Mặc là hình nhân thế mạng, khẳng định cũng sẽ không nhắm vào.”
“Bên Hoa Quan Lâm thì sao, dù sao Mặc Uyên đã chỉ đích danh bọn họ.” Mục Uyển lo lắng.
“Anh ta càng không dám động chú Mặc, nhiều con mắt nhìn chằm chằm anh ta như thế, nếu anh ta động, vậy không phải chứng minh anh ta đã làm điều mờ ám sao? Nhưng người đứng sau anh ta thì không chắc, do đó chú Mặc cũng hiểu rõ, cho dù tôi không nắm nhược điểm của chú Mặc để uy hiếp, ông ấy cũng chỉ có thể nhờ cậy tôi, còn tôi, chắc chắn sẽ bảo vệ người đã nhờ cậy mình, em nên đặt tim mình vào bụng đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nghe anh phân tích cũng đúng.
Hạng Thịnh Duật là người lý trí, suy nghĩ mạch lạc, đồng thời túc trí đa mưu.
Cô chỉ tò mò, mục đích thật sự của anh khi giữ cô bên cạnh là gì?
Trước đây cô cảm thấy anh muốn tổn thương cô, báo thù chuyện trước kia cô đã không chọn anh.
Con người anh tính toán chi li, đồng thời không nói lý lẽ.
Nhưng gần đây hình như anh đối xử rất tốt với cô, còn quan tâm cô, cho cô đi chơi bằng du thuyền.
Cô cảm thấy anh muốn đối phó với Hình Thiên, nhưng giờ anh đã biết, trong mắt Hình Thiên, cô chẳng là cái thá gì, đứng trước quyền lợi và lợi ích, chắc chắn cô sẽ là vật hy sinh của người đó.
“Anh muốn có được trái tim tôi sao?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật ngẩn người, vẻ mặt mất tự nhiên, cũng may Mục Uyển không nhìn thấy: “Em dễ dàng trao tim em cho tôi sao?”
“Tôi đã trao cho anh rồi.” Mục Uyển nói, khóe miệng cong lên, nhẹ giọng nói: “Em thích anh, Hạng Thịnh Duật.”
Anh căng thẳng, siết chặt nắm đấm, ánh mắt lúng túng, tim bất giác đập thình thịch.
Anh nhìn cô.
Mục Uyển rất bình tĩnh, nụ cười cũng rất gượng gạo.
Bởi vì mắt cô quấn băng, nên anh không nhìn thấy ánh mắt của cô.
Lý trí nói cho anh biết, Mục Uyển chỉ đang thăm dò anh, cô đã học được cách nói trêu chọc này rồi.
Nhưng trong lòng anh vẫn hy vọng điều này là thật.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô…