Chương 448: Khởi Đầu Của Cuộc Sống Hạnh Phúc.
CHƯƠNG 448: KHỞI ĐẦU CỦA CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC.
Củi đốt, ngọn lửa, tình cảm dâng trào, máu nóng nhảy múa. Dưới ánh trăng lãng mạn, hai người dây dưa cùng nhau, hình chiếu trên tường đung đưa không ổn định, tất cả đều hoàn mỹ mà bình thản.
Bảy giờ mươi lăm phút sáng hôm sau, Bạch Nguyệt tỉnh lại, nhìn về bên trái, Cố Lăng Kiệt cũng tỉnh lại, anh đang chống đầu nhìn cô. Cô như cười một tiếng, chủ động ôm lấy anh rồi vùi trong ngực anh ỷ lại một hồi.
"Tiết trời chuyển lạnh, hôm nay phải mặc nhiều quần áo hơn." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
"Vâng. Em dậy làm bữa sáng, ăn sáng xong thì phơi chăn, sau đó chúng ta cùng đến bờ biển bắt cua. Sau khi cơm nước xong thì em ngủ trưa, anh đi ra ngoài săn thú, được không?" Bạch Nguyệt sắp xếp lịch trình.
Cố Lăng Kiệt nở nụ cười: “Được."
Anh đi rửa mặt trước, còn cô mặc quần áo. Mặc thêm một cái áo ba lỗ, bên ngoài là áo quần thể thao để thuận tiện cho việc bắt cua.
Ra khỏi phòng ngủ, ánh mặt trời rất tốt. Hít sâu một hơi, không khí mang theo hơi ẩm của biển và rừng rậm nên vô cùng mát mẻ, cô nhìn về phía anh.
Anh đứng vận động trên sân thượng của tàu. Bóng người rất cao, nhan sắc điên đảo chúng sinh, nhìn vào sáng sớm thật sự rất vui tai vui mắt.
Bạch Nguyệt nở nụ cười, một nụ cười rực rỡ.
Sau này, bọn họ cũng sẽ rất hạnh phúc, giống như trong mơ vậy, trong lòng đều là cảm giác ngọt ngào.
Cô đi vào phòng bếp làm bữa sáng. Cầm lấy trứng muối và thịt ba chỉ mà hôm qua ăn chưa xong, lấy thịt nạc cắt đi để làm cháo thịt trứng muối, còn phần mỡ dùng để rán lên lấy mỡ.
Cô nhớ đến mỡ của con heo rừng mập mạp khi đó, cực kì thơm. Thế nhưng mỡ động vật thì không thể ăn nhiều, rất dễ khiến cho mạch máu bị tắc nghẽn. Ăn nhiều thì phải vận động nhiều để gia tăng sự trao đổi chất.
Bây giờ chỉ cần chờ cháo chín nhừ, cô hẹn giờ đúng nửa tiếng trên nồi cơm điện rồi ra cửa.
Cố Lăng Kiệt vẫn đang vận động, cô cũng đứng vận động bên cạnh anh, cô tập yoga.
Hai người nhìn nhau rồi nở nụ cười. Bạch Nguyệt nhìn về phía biển xa xa rồi tập động tác kéo dãn: “Trong phòng khách có máy chạy bộ, lần sau em sẽ mua một ít các loại tạ."
"Ừ. Chúng ta đi nước Pháp."
"Sao anh lựa chọn định cư ở Pháp? Em cứ tưởng sẽ là nước Đức hoặc là các nước ở châu Phi." Bạch Nguyệt tò mò.
"Còn nhớ chuyện lần trước anh mời em đi Pháp nghỉ phép không?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
Cô nhớ, chỉ là khi đó hai người lại đang cãi nhau nên đã huỷ bỏ chuyến du lịch đó: “Anh có nhà ở Pháp sao?"
"Có, so với tưởng tượng của em thì còn nhiều hơn một chút, chúng ta ở Bordeaux. Nơi đó kề biển, đến lúc xuất hành thì chúng ta có thể lái thuyền của mình đi. Trong lúc đó sẽ đi qua mấy thành phố nổi tiếng, chúng ta sẽ dùng lại ở thành phố đó một tháng rồi tiếp tục chuyến du ngoạn."
"Thủ tục có dễ làm không?"
"Cố Thị có bến tàu riêng ở nhiều nơi nên không khó."
Hai mắt của Bạch Nguyệt chìm xuống.
Cố Thị là xí nghiệp gia đình của anh, muốn qua tay thì anh sẽ phải hứng chịu rất nhiều chỉ trích, bao gồm cả cha mẹ anh: “Thật ra thì không bán Cố Thị cũng không sao mà. Chúng ta chuyển trụ sở chính đến Bordeaux không phải tốt sao? Dù sao thì chúng ta cũng không trở lại nước A nữa, những người đó cũng không phải kiêng kị anh nữa, anh cũng không cướp chức Tổng thống với họ."
"Ừ, trước đừng để ý mấy chuyện này, sau khi chúng ta về rồi xử lí." Cố Lăng Kiệt nói.
Bọn họ rèn luyện với nhau, tâm trạng của Bạch Nguyệt tốt nên cô khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian.
Cố Lăng Kiệt cảm thấy rất dễ nghe: “Đây là bài hát gì thế?"
"Người em yêu nhất." Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt cũng nở nụ cười, hai mắt sáng quắc nhìn cô rồi lặp lại lời cô: “Người anh yêu nhất, hay."
Trái tim của Bạch Nguyệt đập thật nhanh, gương mặt hồng hồng: “Chắc hẵn bữa sáng cũng đã được rồi, em đi xuống trước."
"Cùng đi." Anh đi trước dắt tay cô tiến vào phòng bếp.
Cháo quả thật đã được rồi. Từng tiếng phốc phốc vang lên, toả ra hơi nóng.
Bạch Nguyệt đóng nguồn điện rồi cầm hai cái chén và cái thìa tới.
Cố Lăng Kiệt nhận lấy cái thìa trong tay cô, thả khí trong nồi áp suốt rồi mới mở nắp nồi ra.
Trong nồi vẫn đang nổi bong bóng, cháo sền sệt, có màu trắng của gạo, màu đen của trứng muối, màu đỏ sẫm của thịt, nhìn có vẻ rất ngon.
Anh múc cháo rồi bưng lên bàn, cô bưng món trứng chần nước sôi và lấy đũa tới rồi dặn dò: “Cẩn thận kẻo nóng, đợi nguội rồi ăn."
Anh gật đầu rồi mở tủ lạnh ra. Bên trong còn có một con gà nguyên vẹn, mấy trái dưa leo, mấy củ cà rốt, một bịch nấm, không có những nguyên liệu nấu ăn tươi mới khác.
"Lát nữa em định làm món gì? Anh sẽ thái thức ăn cho em." Cố Lăng Kiệt nói.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp: “Trưa nay chúng ta ăn cháo gà. Chúng ta sẽ bỏ cả con rồi hầm trong nồi đất nên không cần cắt. Sau đó xào một củ cà rốt, dưa leo và trứng gà, chỉ vậy thôi. Dưa leo và cà rốt cũng không khó thái."
"Vậy để anh thái cà rốt, lúc đó em chỉ cần xào thôi." Cố Lăng Kiệt lấy củ cà rốt ra khỏi tủ lạnh, anh không giải thích nữa mà bắt đầu rửa.
"Vậy em đi giặt quần áo của chúng ta." Cô đi vào phòng tắm giặt quần áo rồi đem đi phơi nắng trên đỉnh tàu.
Làm xong, cháo cũng đã nguội, chỉ cần thêm một chút nóng là vừa vặn.
Sau khi ăn xong, Bạch Nguyệt lái thuyền đến bên bờ rồi thả thang xuống. Cố Lăng Kiệt xách theo cái thùng và hai cái xẻng nhỏ rồi đi xuống trước. Lúc cô đi xuống, Cố Lăng Kiệt ôm cô.
Bạch Nguyệt toét miệng cười, cô nhấn nút trên điều khiển từ xa để thu cái thang lại.
Mấy con cua trên bờ cảm nhận được động tĩnh nên hành động rất nhanh. Có con chui vào cát, có con lại chạy xuống biển.
Cố Lăng Kiệt đeo cho cô chiếc bao tay màu trắng.
Có mấy con không chạy kịp nên đã đi vào thùng của bọn họ. Mới được một tiếng mà hai người đã bắt được một thùng cua.
"Sản vật ở đây tốt hơn nhiều so với đảo của Stephen." Bạch Nguyệt thở dài nói.
"Stephen ở trên đảo đó hai mươi mấy năm, cũng thường xuyên qua lại. Thời gian dài thì cua cũng không ở lại nữa nên sẽ ít đi. Còn nơi này vẫn chưa có ai ở lại lâu dài, thiên địch của cua là chim di cư nhưng chim di cư ở đây cũng không nhiều. Thế nên nơi này có rất nhiều cua." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Chúng ta đi Pháp, em sẽ nhớ nơi này." Bạch Nguyệt thở dài nói.
"Hằng năm cứ đến đây ở một thời gian ngắn. Không theo chính trị nữa nên chuyện làm ăn của Cố Thị cũng đi về quỹ đạo rồi. Thời gian mà anh ở cùng vợ vẫn phải có chứ." Cố Lăng Kiệt dắt tay cô trở về nhà, anh mở khoá cửa để đi vào rồi đóng cửa lại.
"Vậy hôm nay chúng ta nấu cơm ở đây?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Nơi này có bếp lò, trong phòng chứa củi để đầy củi đốt, gia vị thì anh đã mua từ trước rồi. Lát nữa anh lên giường lấy nguyên liệu nấu ăn xuống."
Bạch Nguyệt làm động tay tỏ ý OK: “Em phơi chăn." Cố Lăng Kiệt mở cửa phòng ra rồi lên lầu hai mở máy phát điện và máy phát tín hiệu, rồi anh lấy cả lò vi sóng ra.
Bạch Nguyệt đang phơi chăn thì nghe thấy điện thoại liên tục vang lên thông báo.
Cô theo bản năng lấy điện thoại ra nhìn. Có của Alan, của Thẩm Diên Dũng, của Tô Hào Hiên, của Chu Hân Ly, còn có một thông báo đến từ người lạ.